Từ Thư Sinh Đến Phu Quân Đại Tướng Quân

Chương 15: Đinh ninh tìm người giữ trẻ

"Em vốn định nói không còn nơi nào để đi, nhưng nhà họ nói. . . nói. . . nói em còn có chị gái ở đây, không tính là không có chỗ đi." Lưu Thúy Hoa rất căng thẳng nhìn Dương đại thẩm, dù sao bà ấy cũng là người thân duy nhất của cô.

"Trước tiên cứ ở nhà đã!" Cuối cùng vẫn là anh rể Dương đại thúc, lại nói thêm một lần: "Nhà không thiếu miếng ăn này."

Ông ấy đã lên tiếng, xem ra là có thể ở lại.

Lưu Thúy Hoa gật đầu, bụng sôi ùng ục.

Có thể thấy mấy ngày nay không được ăn no, mặt mày xanh xao, miệng đắng lưỡi khô, Ôn Nhuận nhìn mà không đành lòng: "Vậy hai người cứ bận việc đi, tôi về trước."

"Ây!" Dương đại thẩm lau nước mắt: "Tôi đi nấu cơm."

"Chị, em phụ chị một tay." Lưu Thúy Hoa vội vàng muốn làm việc, cô sợ bị người ta chê ăn không ngồi rồi.

"Em phụ gì chứ? Cứ cái tình trạng này của em, nhỡ đâu ngất xỉu thì sao? Ở yên đấy đi, sáng nay nhà ăn triều kê, bánh bột ngô và trứng vịt muối, nhanh thôi." Dương đại thẩm an ủi em gái xong, bảo chồng đi xem bọn trẻ, còn mình thì đi lo bữa sáng.

Ôn Nhuận thong thả quay về nhà, ba đứa trẻ đều đã thức.

"Không sao, là em vợ của Dương đại thúc nhà bên tới, không cần lo lắng." Ôn Nhuận thấy ba đứa trẻ như chim sợ cành cong, biết là mình bị dọa, vội vàng an ủi ba đứa nhỏ: "Anh rể hôm nay luộc cho các em thêm hai quả trứng ăn."

Ba đứa nhỏ nghe nói không có chuyện gì, lúc này mới lại ngủ nướng một giấc.

Ôn Nhuận nhân cơ hội đi nấu triều, còn luộc thêm bảy tám quả trứng, dạo này gà đẻ trứng siêng, cộng thêm tất cả trẻ con ở Liên Hoa thung lũng đều tới chỗ Ôn Nhuận đọc sách biết chữ, Ôn Nhuận cũng không lấy buộc tu, bọn trẻ thì nhặt chút củi khô cho anh, phụ huynh của bọn trẻ thì tặng anh một giỏ trứng, hai con cá to tự bắt được gì đó, nói thật, có thể biết chữ trong mắt người lãng đã là rất tốt rồi.

Tương lai cho dù đi lên thành phố làm chân chạy bàn, người biết chữ cũng có tiền công cao hơn người không biết chữ.

Huống chi một đám trẻ con, đều không quá mười bốn tuổi, bởi vì quá mười bốn tuổi, đã được coi là người lớn để sai, theo cha mẹ xuống ruộng làm việc.

Trẻ con dưới mười bốn tuổi, cũng phải ngày ngày chăn heo, phát cỏ, chặt củi gánh nước, thu dọn nhà cửa.

Nếu là con gái, còn phải học nấu cơm và may vá, có lúc, thêu thùa một ít đồ mang đi bán, để kiếm thêm thu nhập cho gia đình.

Nhà nào có con gái thêu thùa giỏi, cũng rất dễ tìm nhà chồng, có tay nghề tốt đó, đi tiệm vải xưởng thêu làm thợ thêu, cũng kiếm được không ít.

Lại không bị gió thổi, mưa xối.

Ôn Nhuận vừa làm bữa sáng, vừa nghĩ ngợi viển vông, lại nhìn bàn tay của mình, nói thật, việc nhà của anh bình thường, còn nấu nướng thì càng không ra sao.

Khoảng thời gian này anh giặt giũ nấu nướng thực ra đều là qua loa cho xong, còn nữa, anh là người đọc sách, phải có lối sống của người đọc sách, hình như rất nhiều người đều chưa từng xuống bếp, bởi vì "Quân tử xa nhà bếp", tuy trên thực tế, theo cách anh hiểu, một người đàn ông cao to vây quanh cái bếp lò, cũng thật sự không phải là chuyện hay ho gì.

Thêm nữa là, trong nhà dù sao cũng có một đứa con gái, bây giờ còn nhỏ thì không sao, lớn lên thì làm thế nào?

Sống cùng ba người đàn ông, làm sao mà trưởng thành được? Một số chuyện của con gái, làm sao nói với con bé đây?

Ba người bọn họ đều là đàn ông mà!

Hôm nay nhìn thấy Lưu Thúy Hoa, Ôn Nhuận nghĩ, nếu có thể, thuê về làm người giữ trẻ cũng tốt.

Nhà bọn họ cũng thật sự cần một người phụ nữ chăm sóc, nhưng chuyện này không gấp, anh sẽ xem xét thêm, nếu người phụ nữ này thật sự rất tốt, làm việc cũng nhanh nhẹn, tính tình cũng không tệ, thì thuê về giặt giũ, nấu cơm gì đó.

Ôn Nhuận có ý định này, lại đi lục lọi tiền tiết kiệm của nhà mình, nghĩ thầm bao ăn bao ở, một năm cho một quan tiền, không biết có được không.

Một quan tiền theo quy định của triều đình, là một nghìn đồng xu, cũng chính là một lượng bạc.

Quần áo vải vóc gì đó, anh đây cũng có, kim chỉ các thứ, đều có thể tự làm.

Sáng sớm ba đứa trẻ dậy, rửa mặt thay quần áo thu dọn sạch sẽ xong, ngồi ở chiếc bàn nhỏ bên ngoài ăn cơm, Ôn Nhuận cho mỗi đứa hai quả trứng: "Ăn đi, bây giờ trứng không để được lâu."

"Anh rể, sắp thu hoạch mùa thu rồi, đất nhà mình đều cho nhà Dương đại thúc thuê, thu hoạch mùa thu là không được rồi, vậy lương thực làm sao bây giờ? Mua sao?" Là em trai thứ hai, Vương Giác nghĩ rất nhiều.

"Mua, đợi thu hoạch mùa thu xong rồi mua, lúc đó lương thực rẻ." Ôn Nhuận bóc cho em gái nhỏ Vương Mân một quả trứng: "Gia cầm trong nhà vẫn còn khá nhiều, đến lúc đó nhà mình lại có thêm chút cám gạo gì đó, còn có thể cho mình ăn vào mùa đông, anh thấy chuồng gà kia xây cũng được, mùa đông nếu làm tốt việc giữ ấm, cũng có thể đẻ được mấy quả trứng."

"Gà vịt ngan ngỗng gì đó mùa đông không đẻ trứng mà?" Em trai thứ ba Vương Cẩn sững sờ.

"Anh nói đẻ là sẽ đẻ!" Ôn Nhuận vui vẻ: "Đến lúc đó, các em cứ việc ăn trứng."

"Anh rể, trứng mùa đông rất đắt, bán lấy tiền đi!" Anh cả biết cuộc sống khó khăn, phải tiết kiệm tiền, còn phải nghĩ cách kiếm tiền.

Bọn họ cả ngày ăn của anh rể, uống của anh rể, còn phải để anh rể dạy bọn họ đọc sách biết chữ hiểu chuyện.

Trong nhà ngoài nhà cửa và đất đai, thì không còn thứ gì khác.

"Không bán, mùa đông là thời điểm tốt để bồi bổ, bồi bổ cho các em cho tốt, sang năm vào xuân, sức khỏe tốt sẽ không bị ốm." Ôn Nhuận nhìn ba đứa trẻ vẫn còn hơi gầy yếu, vô cùng đau lòng.

Lúc mới đến vào mùa xuân, bọn mình gầy đến nỗi đầu to, người nhỏ, như cây giá đỗ.

"Bọn em đã rất tốt rồi." Từ khi anh rể đến, ba đứa bọn họ chưa từng phải chịu khổ, chú trọng vệ sinh, ăn no, mặc ấm, ngủ ngon, được nuôi dưỡng bấy lâu nay, thật sự không bị ốm.

"Vẫn chưa đủ tốt, bây giờ các em đang trong giai đoạn phát triển, ăn uống không thể tiết kiệm, sau này sẽ không cao lớn được." Ôn Nhuận cười nói: "Thằng con trai nửa mùa lớn ăn hết của cải cha, anh rể là tú tài, có thể nuôi các em, không cần vất vả quá."

Ba đứa trẻ thực ra mỗi ngày đều thu dọn trong ngoài, việc nhà cơ bản đều bao hết, chỉ còn nấu cơm giặt quần áo. . . là mình không biết làm.

Hai việc này là Ôn Nhuận làm, nhưng Dương đại thẩm cũng sẽ tới giúp đỡ.

Hôm nay bọn trẻ đến trường, không khí không tốt lắm, cả Liên Hoa thung lũng mới có mấy hộ gia đình? Nhàai có chuyện gì, chưa đến nửa ngày, mọi người đều biết.

Cho nên chuyện Lưu Thúy Hoa trở về, cũng trong nháy mắt truyền khắp thôn, tên vô lại nhà trưởng thôn kia, liền đi khắp nơi nói với người ta, năm đó nếu Lưu Thúy Hoa gả cho hắn, nhất định sẽ không bị đuổi về đâu!

Làm trưởng thôn tức giận đánh tên vô lại kia một trận, suýt nữa đánh chết hắn.

Còn Dương đại thẩm, tắm rửa cho em gái, thay cho em gái một bộ quần áo sạch sẽ của bà, tuy là đồ cũ, nhưng sạch sẽ.

Ôn Nhuận không biết Lưu Thúy Hoa thế nào, chỉ biết Dương đại thúc trốn ở chỗ anh cả ngày, bữa trưa cũng là ăn tạm ở nhà anh, ừm, Dương đại thúc nấu cơm.

Thực ra chỉ là dưa chuột đập tỏi rất đơn giản, bánh nướng hành mỡ, canh trứng gà.

Người lớn trẻ con cùng ăn, ăn cơm tối xong, mấy ông con mới về nhà, ngày hôm sau, Ôn Nhuận liền nhìn thấy Lưu Thúy Hoa, Thúy Hoa thẩm tử này tới đưa đồ cho anh.