Tra Nữ Đại Phá Hoàng Thành

Chương 2: Một đêm trăng hoa

Hắn nâng cằm nàng lên, gương mặt mê người hấp háy ửng đỏ, ánh mắt ướŧ áŧ do chất men của nàng khiến sự khướt từ càng trở nên dụ tình

“Vui vẻ với ta đêm nay, cả thiên hạ sẽ là của nàng” Hán Nguyên vừa dứt lời liền ôm Lam Sa vào lòng, qua vài bước khinh công của hắn liền đem nàng đặt trên nệm cỏ

“Ngươi... a...” Lam Sa không chịu nổi kí©ɧ ŧɧí©ɧ

Nhìn lại bộ dạng của đối phương, cũng thuộc dạng hảo mỹ vị à nha

Khuôn mặt rắn rỏi nam tính, thân hình tráng kiện thế kia, làm sắc lang thật khiến người ta... có phản kháng nhưng không đáng kể

Đằng nào lang quân của ta cũng chẳng phải người ta yêu, hắn lại càng chỉ biết có mỗi tình lang của hắn, ta việc gì phải giữ tiết hạnh?

Tuy nhiên, sao hắn lại ép ta đưa miệng vào cái thứ tanh rình thế kia?

Lam Sa không chịu nổi, một phát hất văng tên đó ra xa

Hán Nguyên bởi không phòng bị, lại càng không ngờ mỹ nhân nọ lại có sức mạnh kinh người như vậy

Nhìn Hán Nguyên đau đớn dưới chân, Lam Sa không nhịn được phá lên cười

“Ayo... nam tử tuy đau vẫn phải nén nhịn, nếu không sẽ rất nhục.” nàng khoanh chân ngồi cười khì khì. Cũng chẳng quan tâm bộ y phục trên người đã bị sộc sệch, cứ thế ung dung thưởng thức chuyện hài.

Hán Nguyên đường đường là nhị hoàng tử của một nước, bản tâm không thể chịu được nỗi ô nhục này. Hắn khó chịu đứng dậy, nhăn nhó chỉ mặt nàng hỏi

“Rốt cục ngươi là ai?”

“Ta là ai? Không quan trọng”

Lam Sa bộ dạng đểu cáng tiến tới vuốt ve gò má của Hán Nguyên

“Cũng ngon đấy, ăn đứt phu quân của ta”

“Ngươi thành hôn rồi?”

Lam Sa cười cười, ngốc nghếch gật đầu, rồi suỵt nhẹ: “Nhưng phu quân ta, hắn không có cái đó”

Hán Nguyên vẻ mặt bỉ ổi, lưu manh vuốt nhẹ sống lưng Lam Sa.

“Thế... để ta thay hắn?”

Lam Sa như chỉ chờ có câu nói này, nàng đẩy mạnh hắn lên nệm cỏ. Gian manh ấn huyệt tăng cường sinh lực và sức mạnh nam giới, khiến cho toàn bộ quân binh trong cả năm của hắn được dồn làm 1, tiện cho nàng xài hết trong đêm nay

Hán Nguyên được Lam Sa biến thành hổ đói, liên tục gầm gừ khiến nàng dục tiên dục tử. Thật kí©ɧ ŧɧí©ɧ khi chiếm đoạt được nương tử của một tên bất lực

Hán Nguyên tỉnh dậy đã là trưa hôm sau, nắng chiếu lêи đỉиɦ đầu khiến hắn không thể ngủ tiếp. Cơ thể mệt mỏi sau một đêm vận động khiến hắn không ngừng cảm thấy rệu rã, cục nhỏ trong lòng cũng đã biến mất từ lâu

Khẽ cử động nhẹ, 2 quan tiền từ đâu rớt xuống. Một đời của Hán Nguyên chưa bao giờ cảm thấy nhục nhã như bây giờ. Hắn như vậy liền bị nàng xem là phường thanh lâu, cứ thế mà ăn bánh trả tiền

Vấn đề lại nằm ở chỗ, 2 quan tiền còn chưa đủ để mua 1 cái bánh bao. Đường đường là người kế vị của một triều đại, chẳng lẽ qua đêm với hắn chẳng bằng một tên bán hoa?

Nhưng... khoan, hắn có bán thân đâu???

Hán Nguyên tức giận ném 2 quan tiền ra xa, rồi nhặt quần áo dưới đất mặc lên người. Lòng như lửa đốt muốn truy tìm tung tích của nữ nhân kia. Hắn nhất định phải dạy bảo lại nàng ta

Hiện tại, Hán Nguyên mới nhận ra, bản thân đang trần như nhộng, phơi thân trên bãi cỏ dành cho bò ăn. Đến những con bò cũng không quan tâm đến sự xuất hiện của hắn, cứ thể ung dung nhai cỏ

“Ây aa” hắn vật vã giành lại chiếc quần suýt nữa đã bị bò nhai.

“Khốn khϊếp” Hán Nguyên đứng lên lại bị ngã xuống, đôi chân đã nhuyễn nhừ đến mức phải chống thanh kiếm mới lê được từng bước

Chẳng còn hơi sức tìm kiếm cái vệt đỏ chứng minh trinh tiết, hắn trong đầu chỉ còn suy nghĩ phải mau chóng về lại doanh trại

---

Ở một khung trời khác, Lam Sa vặn vẹo cơ thể sau khi được nếm trải cảm giác khoái lạc của đời người. Cũng lâu rồi không làm chuyện này, hóa ra với ai cũng thoải mái như vậy

Về quân doanh 1 thời gian, đến giờ nàng mới bắt đầu nghiêm túc suy nghĩ về chính sự

Ngẫm ngẫm lại những gì tên kia nói đêm qua...

“Theo ta, làm phi tần của ta, ta sẽ cho nàng một đời gấm vóc”

“Hậu cung của ta vẫn chưa có giai nhân. Dẫu không làm chính thất nàng cũng sẽ là thê tử đầu tiên, địa vị không hề thấp kém”

Nàng đã đoán được thân phận của đối phương. Ắt hẳn cũng chẳng thấp kém bên nước địch, nếu như...

Lam Sa ráo riết chạy quanh doanh trại hối thúc binh lính tập luyện. Dẫu vẫn là những người đã quen biết từ lâu, nhưng lần đầu làm chủ soái, đến việc hô hào cũng cảm giác thật khác biệt

4 vị tướng lĩnh thúc thúc mắt thấy Lam Sa đã không còn uể oải, trong lòng nhất thời thở phào 1 hơi. Nó cuối cùng cũng tỉnh ra rồi

Nào có ai biết rằng, nội tâm Lam Sa chỉ có 1 khao khát, rằng nhanh đánh thắng vài trận để có thể về dinh tuyển nam sủng

Tận hưởng tuổi già như thế, âu cũng là khoái lạc