Phanh!
Tạ Ứng ở đằng sau trực tiếp đập vào đầu hắn một cái.
“Câm miệng.”
Kẹo bông gòn sao có thể dựng ngón giữa!
Căn cứ vào việc ở chung hôm nay, anh đại khái có thể đoán ra, cô bé đang nói ngôn ngữ của người câm điếc, nhưng toàn bộ người trong nhà không ai có thể hiểu.
Tạ Ứng cau mày vẻ mặt buồn rầu, cuối cùng đột nhiên vẫy vẫy tay.
“Xe lớn, đi lấy tờ giấy tới đây, bút nữa.”
Sau đó quay đầu dò hòi: “Biết viết chữ không?”
Ánh mắt Lục Diên sáng lên, vội vàng gật đầu.
Trước kia lúc ở nhà, mẹ mới cũng không biết ngôn ngữ của người câm điếc, vẫn luôn để cô bé viết chữ.
Chỉ là cô viết chữ quá chậm, mẹ mới không đợi được cô bé viết xong liềm đem giấy bút vứt xuống đất.
Tạ Ứng thở dài nhẹ nhõm một hơi, cuối cùng vẫn còn biện pháp.
Anh để giấy bút trước mặt cô bé.
“Chờ lát nữa anh hỏi cái gì thì em viết câu trả lời lên đây, gặp phải từ khó thì không gần vội cứ từ từ suy nghĩ.”
Lục Diên ngoan ngoãn gật đầu, ngón tay phấn nộn nhéo bút, nghiêm túc chờ đợi.
Những người khác ở bên cạnh bàn ngồi thành một vòng tròn, so với cô trông có vẻ còn khẩn trương hơn.
Tạ Ứng: “Em tên là gì? Có biết viết không?”
Tức khắc đôi mắt cô bé hiện lên tia sáng ngời.
[Biết viết biết viết! Ban đầu Lục Diên chính là học viết tên.]
Tay phải cô bé gắt gao năm chặt bút, từng nét một, biểu tình vô cùng nghiêm túc bắt đầu viết.
Lưng duỗi thẳng tắp, nhìn qua mười phần cẩn thận, chữ viết ra cũng thẳng tắp, tuy rằng hơi nhỏ, không thuần thục lắm nhưng rõ ràng có thể nhìn ra hai chữ.
--------Lục Diên.
Tạ Ứng cẩn thận đọc lên: “Lục...Điểu?
Như vậy thì phải gọi như nào?
Anh nhíu mày.
Hồ ly: “...Lão đại, là Lục Diên.”
Trên mặt Tạ Ứng hiện lên vẻ túng quẫn, hùng hùng hổ hổ: “Vô nghĩa, từ đơn giản này, lão tử mẹ nó có thể không biết sao?”
“Tiếp tục, Lục Diên, vậy năm nay nhóc bao nhiêu tuổi?”
Nghe vậy, Lục Diên buông bút, nâng mười ngón tay của mình lên lên, gập một ngón lại một ngón.
Đếm hai lần, sau đó mới cầm bút, viết trên giấy một kí tự “5”.
Có người cười phốc ra tiếng, nhỏ giọng nói: “Đếm nửa ngày hóa ra là năm tuổi, một bàn tay không phải đếm xong rồi sao?”
Sau đó bị Tạ Ứng trừng mắt liếc một cái.
Lúc này, hồ ly ngồi bên cạnh dò hỏi: “Nhóc có biết ba mẹ tên là gì không?”
Lục Diên quay đầu đi, môi anh đào mấp máy, đôi tay mắm chặt, ngón tay mềm mại xoay tới xoay lui.
Cuối cùng mới đè bút lên giấy viết ba chữ.
------Đường Gia Mỹ.
Sau đó liền ngừng.
Này rõ ràng là tên của nữ.
“Đây là tên mẹ em?” Tạ Ứng hỏi.
Lục Diên cao hứng gật đầu.
Mẹ là người mẹ tốt nhất trên thế giới.
Tạ Ứng: “Vậy ba em tên là gì?”
Nghe thấy lời này, Lục Diên lại cúi đầu không nói chuyện nữa.
Ba ba không thích cô bé, cũng không hi vọng cô bé nói với người khác ông ấy là ba mình.
Thấy vậy mấy người liên tưởng đến vết thương trên người cô bé, tất cả đều không nói nữa.
Tạ Ứng thấy bộ dáng cô đơn của cô bé, liền cảm thấy đau lòng, tiến lên nhẹ nhàng sờ đầu cô.
Cầm lấy bút, viết trên giấy nét chữ rồng bay phương múa tên của mình.
“Anh tên là Tạ Ứng, nếu em thích nơi này, không sợ anh, vậy thì có thể ở đây, bao lâu cũng được.”
Lục Diên xoay người ôm lấy cánh tay anh, thân mật cọ cọ.
Quả nhiên, đại ca ca đối xử với cô tốt nhất.
So với mẹ mới tốt hơn.
So với em trai mới cũng tốt hơn.
Thậm chí so với ba ba lại càng tốt hơn nữa.
Hồ ly ở một bên, mi hơi nhăn lại, nhưng nhìn lão đại hứng thú bừng bừng, cuối cùng vẫn không nói gì.
Hỏi một ít thông tin cơ bản, bọn họ phát hiện Lục Diên tự nhận thức được không ít. Phỏng chừng là bởi vì từ nhỏ đã không biết nói nên trong nhà cố ý bồi dưỡng.
Tuy rằng tốc độ viết chữ rất chậm, nhưng giao lưu cơ bản thì không có chướng ngại.
Chỉ chốc lát sau, cả Tạ Ứng và đám anh em đối với trò chơi trên TV hoàn toàn mất đi hứng thú, vây quanh Lục Diên hỏi han cô bé.
Mấy tên côn đồ ngày thường hung thần ác sát, hiện tại cười rộ như đóa hoa làm Tạ Ứng phá lệ bất mãn, kiếm cớ đá hết bọn họ ra ngoài trong nhà cuối cùng mới an tĩnh trở lại.
Trở lại phòng khách, Lục Diên đã viết hết hai trang giấy.
Có lẽ là ngày thường phải viết không ít, trên ngón tay mịn màn lại có vết chai.
Lúc này cô bé vẫn còn nắm bút, cho rằng anh vẫn còn muốn hỏi chuyện, nghiêm túc chờ đợi.
Trên đời này vẫn còn đứa bé ngoan như vậy sao?
Tạ Ứng không ngừng cảm thán, tiến lên nhẹ nhàng sờ đầu cô bé.
“Không viết, về sau anh với em nói ngôn ngữ của người câm điếc là được, anh xem hiểu.”
Lại viết nữa, tay sẽ biến dạng mất.
Lục Diên kinh ngạc nhìn anh, giơ tay khoa tay múa chân.
[Anh ơi anh hiểu ngôn ngữ của người câm điếc sao?]
[Thật là lợi hại nha!]
[Anh ơi, em thật sự có thể ở chỗ này sao? Em sẽ nghe lời, đừng đánh em, cũng đừng đuổi em đi.]
Tạ Ứng nhìn nửa ngày...
Thật xin lỗi, không hiểu.
Anh có chút chột dạ, rời tầm mắt, giữ chặt Lục Diên.
“Đi, anh mang em đi xem phòng, thích phòng nào thì chọn phòng đấy.
Đồng thời trong lòng yên lặng nói:【Nếu con bé biết mình không hiểu, chằng phải mình sẽ bị chê cười sao?】
Lục Diên nghe thấy âm thanh trong đầu, vội vàng quơ quơ tay.
[Không sao đâu, đại ca ca, Lục Diên sẽ không chê cười anh.]
[Đại ca ca là giỏi nhất!]
Editor: Nu9 vừa đáng yêu vừa đáng thương😭