Không biết đã qua bao nhiêu ngày rồi.
Trong khoảng thời gian này, Tiêu Cẩn không có đến thăm ta.
Tiểu cô nương đến đưa cơm từng nói qua, hiện giờ ở bên ngoài hỗn chiến lộn xộn, không hề an toàn.
Nhưng tất cả mọi người đều biết, mục tiêu của đối phương là ta.
Vì thế Tiêu Cẩn bận tới mức không thể chạy tới chỗ ta.
Sau khi ta hoàn toàn mê man thì lại được một thiếu niên cứu.
Hắn nói, ta đã quên hắn.
Nhưng hắn không tức giận, hắn lại nói với ta rất nhiều lời.
Khi đó, đầu óc ta không tỉnh táo, thân thể cũng nặng nề vô cùng, giống như một người sống đời thực vật vậy.
Khi tỉnh lại một lần nữa, ta mới biết được thì ra có một thiếu niên đã thích ta rất lâu.
Sau khi cứu ta khỏi tay Tiêu Cẩn ra, hắn dùng đôi mắt của mình để bù đắp cho ta.
Ta cũng biết được rằng người đã cứu ta là Thái tử.
Bây giờ hắn dùng mắt mình để đổi cho ta.
Cuối cùng ta cũng nhìn được thế giới bên ngoài.
Hắn không kể với ta chuyện trước kia, dường như cũng không muốn để ta nhớ lại.
Hắn cũng luôn né tránh ta.
Trong phủ chỉ chừa vài người hầu mà thôi.
Dường như mọi người cũng không biết tên của hắn.
Tất cả mọi người đều giấu diếm.
Nhưng ta biết, hắn chính là người rất quan trọng trong kí ức của ta - Tiêu Sách.
Cho dù ta không nhớ chuyện lúc trước nhưng hắn cũng không chịu dùng cơm chung với ta.
Ta nhìn một bàn đầy thức ăn ngon, ta không để ý đến sự ngăn cản của người khác.
Chỉ chăm chăm đi tới trước cửa phòng của Tiêu Sách.
Được lắm, khóa cửa rồi.
Ta đi đến bên cửa sổ, cửa sổ đột nhiên mở ra.
Ta trông thấy Tiêu Sách bị một miếng vải trắng che trên mắt đang đứng ngay cửa sổ.
Hắn cảm nhận được hơi thở của ta, lập tức bối rối trong khoảnh khắc.
Sau đó đột nhiên xoay người.
Ta trèo qua cửa sổ, chạy tới ôm eo hắn.
"Tiêu Sách, ta biết chàng."
"Nếu như chàng không đến ăn cùng ta, vậy ta cũng không ăn."
Thân thể của hắn căng cứng vô cùng.
So với lúc trước hắn đã ôm ta thì bây giờ hắn đã gầy yếu đi rất nhiều.
"Bây giờ ta là kẻ mù."
Trong lòng ta bỗng dâng lên cảm giác chua xót.
Ta xoa mặt hắn.
"Tiêu Sách, nếu chàng nói vậy nữa thì ta sẽ thật sự giận đó, có phải chàng ghét ta bị què đúng không, hay là ghét ta vì trước kia ta là kẻ mù?"
Vẻ mặt hắn mờ mịt và khó hiểu.
Ta cảm thấy không đành lòng, vì vậy kéo mạnh tay hắn, dẫn hắn đi dùng cơm.
"Sau này, ta muốn dùng cơm cùng chàng mỗi ngày, được không? Nếu không thì ta sẽ tức giận đó."
Hắn im lặng trong chốc lát, rồi lên tiếng: "Được, đừng tức giận."