Tất cả những người anh họ của hắn ta đều là hoàng tử!
Cho nên, hắn ta nhíu mày nhìn xung quanh, muốn tìm cái người đang nói quàng nói xiên, ăn nói bậy bạ kia.
“A Hạc, ngươi tìm gì thế?”
Tư Vân Tranh tới sớm, vì có thể nghe được tiếng lòng của Lý Nhược Thủy nên hắn không thấy chán. Nhưng Lý Nhược Thủy muội muội nói như thế là có ý gì, chẳng lẽ A Hạc cũng là nam phụ quan trọng trong tiểu thuyết? Có thể nghe được tiếng lòng của Lý Nhược Thủy, cũng phải lòng cấp dưới Lục Băng Lạc? Nhưng Lục Băng Lạc như cọng giá, không khác những gì Tuyết Khanh Dực nói, có xinh đẹp bằng Thủy muội muội chứ? Bọn họ mù hết cả rồi à?
Đổng Hạc Nam thấy lạ, rõ ràng tiếng nói của một lớn một nhỏ này gần sát bên tai nhưng nhìn vẻ mặt mọi người, hình như không ai nghe được. Trong chốc lát, hắn ta cũng phải nghi ngờ tưởng nhầm nghe nhầm, “Ta, ta không tìm gì cả.”
Nhưng giọng nói kia vẫn tiếp tục, không hề kiêng dè gì.
Động Động Yêu: [Thủy Thủy, ngươi đừng ăn nữa, mau đứng dậy đi, ta thấy Băng muội tới rồi, chúng ta phải tìm chỗ tốt quan sát!]
Lý Nhược Thủy đang ngồi ăn bánh ngọt hăng say lập tức ngậm miệng, gần đây nàng hơi béo lên, bác cả cấm nàng ăn quà vặt quà vặt nên bây giờ vừa có cơ hội là nàng không muốn bỏ qua.
Nghe những ghì Động Động Yêu nói, Lý Nhược Thủy vội vã nuốt cả miếng bánh vào, nói năng không rõ ràng: [Ngươi có chắc đây là thứ chúng ta được xem miễn phí không?]
Động Động Yêu hùng hồn dõng dạc: [Ngươi nghĩ gì thế? Ta đang nói Lục Bảo Quyết hạ độc Băng muội như thế nào mà, ngươi học tập đi, ngươi là nhân vật phản diện, chắc chắn sau này sẽ phải dùng tới.]
Con người ấy mà, học đến già, sống đến già.
Lý Nhược Thủy thất vọng ra mặt: [Ta cứ nghĩ là có thể thấy Băng muội trúng Đoàn Tụ Tán rồi, sẽ ở cùng Đổng Hạc Nam trong tình trạng quần áo xộc xệch chứ!]
Nghe Lý Nhược Thủy nói như thế, Lục Băng Lạc vừa bưng chung trà lên uống vài hớp, lập tức sợ tới nỗi run lên, nước trà dính vào quần áo. Lục Bảo Quyên nhìn mà đắc ý, thầm nghĩ ả ngu ngốc này đúng là chẳng được việc gì ngoài mất mặt, không cần mình nghĩ cách thì Lục Băng Lạc đã tự làm ướt quần áo mình rồi, bây giờ dễ thôi.
Thế là ả lập tức nháy mắt với nha hoàn, nha hoàn kia thấy vậy bèn vội bước lên, “Đại tiểu thư, nô tỳ dẫn người ra hậu viện thay quần áo nhé?”
Lục Băng Lạc hoảng hốt, có nên đi hay không?
Người hoảng hơn cả nàng ấy là Đổng Hạc Nam đang xanh cả mặt, nếu không phải có thái tử là anh họ, hắn ta còn không biết đại tiểu thư phủ Thừa tướng đó là ai nũa.
Bây giờ có người lại nói, hắn ta sắp lăn giường cùng với Lục Băng Lạc kia? Đổng Hạc Nam tức tối đến mức nện một cú lên cái bàn trước mắt, giận dữ mắng, “Ai đang nói nhăng nói cuội đấy?”
Nhưng sau khi nói xong, hắn ta chỉ thấy xung quanh yên ắng lạ thường, vẫn hài hòa như trước.
Vậy là không ai nghe được cuộc nói chuyện của hai người đó sao?
Nhưng ngay lúc này, bỗng nhiên người anh họ Tư Vân Tranh ngồi đối diện mình lại chợt mỉm cười nói với hắn ta:
“A Hạc, ngươi còn ngồi ngây ra đó làm? Mau đi làm anh hùng cứu mỹ nhân đi, lẽ nào ngươi muốn thấy thái tử phi tương lai thất thân trong phủ các ngươi à?”
Anh hùng cứu mỹ nhân gì? Đổng Hạc Nam không tìm được người bịa chuyện, đang ở trong tình trạng phẫn nộ lập tức phản ứng lại, nhìn hắn với ánh mắt nghi ngờ, nhưng sau đó hắn ta đanh mặt, “Ngươi… cũng nghe được sao?”
Không nói tới việc trong thời gian ngắn gọn như thế, làm sao Tư Vân Tranh có thể nói cho Đổng Hạc Nam biết chuyện tiếng lòng của Lý Nhược Thủy, chỉ trong thời gian này, Lý Nhược Thủy đã xuất hiện ở cách Lục Băng Lạc không xa rồi.
Tư Vân Tranh và Đổng Hạc Nam vừa ngẩng đầu lên đã thấy nàng đang quan sát bóng lưng Lục Băng Lạc đi theo nha hoàn thay quần áo với ánh mắt tiếc nuối: [Không ngờ Lục Bảo Quyên này cũng có tí chiêu trò, vậy mà đã bỏ thuốc người ta rồi.]