“Ta tin ngươi mà.”
Chính bản thân nam chính như hắn ta còn không có ý gì với nữ chinh Lục Băng Lạc kia nữa mà.
Câu nói của Tư Vân Linh khiến Tuyết Khanh Dực thở phào nhẹ nhõm, “Thế thì thái tử điện hạ, thế tử, khi nào chúng ta bắt đầu xuất phát?”
Mặc dù Tư Vân Tranh được mọi người coi là người bệnh tật quanh năm trong kinh thành, sức khỏe yếu kém, nhưng thật ra hắn là phụ tá đắc lực không thể thiếu của thái tử. Nghe vậy, hắn trả lời, “Tuy là hôm nay tin tức ôn dịch mới được báo cho cả triều đình biết, nhưng ôn dịch là chuyện cấp bách, không thể chờ được. Sáng mai chúng ta hãy xuất phát, ta đã sắp xếp hết mọi chuyện rồi, chuyện còn lại là dược liệu.”
Tư Vân Linh gật đầu, “Đúng là không thể trì hoãn được, đó là chuyện cần phải giải quyết nhanh, tính mạng của dân chúng được coi làm đầu. Còn chuyện dược liệu thì ta đã bẩm báo với phụ hoàng, Thái y viện sẽ ủng hộ chúng ta hết mực. Nhưng đệ cũng muốn đi à?”
Tư Vân Tranh hỏi lại, “Tại sao đệ không đi?”
Chuyện lớn như thế, làm sao hắn có thể ngồi xem?
Tư Vân Linh lại lắc đầu, “Không được, đệ không thể đi.”
Hắn ta còn nhớ Động Động Yêu từng nói, Tư Vân Tranh đi chuyến này sẽ bị nhiễm dịch bệnh, tuy là chữa khỏi nhưng người sẽ yếu đi, bị bệnh nhiều hơn. Tư Vân Linh sợ Tư Vân Tranh không nghe lời khuyên nên vội nói, “Ngươi đi rồi, ai sẽ lấp tin tức từ muội muội nhà họ Lý chứ?”
“Chẳng phải còn Lục cô nương sao?”
Hắn đã thấy Lục Băng Lạc viết thư trần tình gửi cho Tư Vân Linh, bằng lòng cung cấp tin tức cho thái tử điện hạ, sau này coi như nàng ấy cũng là một thành viên của Đông Cung, làm công ăn lương.
Nhắc tới Lục Băng Lạc này, Tư Vân Linh mới nhớ ra, “Sau này nàng ấy sẽ là cấp dưới của đệ, trong khoảng thời gian ta không ở trong kinh thành, hai người nên phối hợp với nhau nhiều hơn.”
Hắn ta còn không quên nói, “Nhưng đệ cũng đừng quên muội muội nhà họ Lý muốn sống thì phải hao phí 100 giá trị nhân vật phản diện một ngày, nếu chúng ta đi rồi thì nàng làm sao tìm được giá trị nhân vật phản diện chứ?’
Câu nói này khiến Tư Vân Tranh im lặng, chấp nhận. Nhưng hắn không muốn tức tối với Lý Nhược Thủy, dù giả vờ tức giận như Lục Băng Lạc cũng không được. Nhưng giờ thì dễ rồi, Lục Băng Lạc là cấp dưới của mình, sau này bảo nàng ấy giúp Lý Nhược Thủy tìm giá trị nhân vật phản diện là được.
Trong một tiểu viện vắng vẻ tại Lục cung, Lục Băng Lạc cảm thấy vui vì mình đã tìm được một việc làm ở Đông Cung. Thứ nhất là sau này nàng ấy có thể làm việc cho thái tử, bọn họ là người cùng một phe, mình nghe được bao nhiêu bí mật của Lý cô nương cũng không sợ bị diệt khẩu.
Thứ hai, nàng ấy làm việc cho thái tử, dù người ngoài không biết nhưng sau này nàng lấy sẽ phải ra vào Đông Cung thường xuyên, e là bọn họ sẽ cho rằng thái tử thích mình. Thế thì hoàn cảnh sống của mình ở trong phủ cũng sẽ tốt hơn nhiều. Còn sau này chuyện đó có ảnh hưởng gì tới thanh danh của mình hay không thì đó là chuyện khác rồi, bây giờ quan trọng nhất là mạng sống thôi.
Nhưng rồi bỗng nhiên Lục Băng Lạc cảm thấy sau tai hơi lạnh, nàng ấy hắt xì vài cái liên tục!
Nhưng Lục Băng Lạc không nghĩ gì nhiều, thái tử sắp tới phía nam để hỗ trợ người dân sau thiên tai và dịch bệnh rồi, bây giờ mình phải tới tìm thái tử.
Chỉ là Lục Băng Lạc còn chưa nghĩ cách làm sao gặp thái tử, đã nghe được tiếng ồn ào ở bên ngoài tiểu viện vắng vẻ này rồi. Lục Băng Lạc thấy được các thϊếp thấp dìu mẹ kế Hoàng thị, đi cùng một nhóm nha hoàn vào sân, bọn họ tỏ thái độ ân cần, tha thiết, không chỉ đưa cho nàng thêm vài bà vυ' mà còn sắp xếp, trang trí viện tử của nàng ấy trở nên khang trang hơn.
Sau đó Lục Băng Lạc mới hiểu được, hóa ra là Tư Vân Linh phái thân vệ đưa nhiều đồ tới cho mình. Thân vệ không nói thêm một câu nào nhưng lần này có nhiều tiểu thư khuê các cùng tới kinh thành như thế, thái tử lại chỉ sai người tặng quà cho nàng ấy, đủ thấy được tầm quan trọng của nàng ấy trong lòng hắn ta.