Nói xong, nàng túm lấy tay áo của Tư Vân Linh.
Lúc này, Tư Vân Linh lại căng thẳng, trạng thái của hắn ta bây giờ là: Ta là ai? Ta đang ở đâu thế? Không phải hắn ta sợ Lục Băng Lạc ghen tuông, bọn họ có là gì của nhau đâu? Nhưng người em họ Tư Vân Tranh là anh em tay chân, là người cùng lớn lên với hắn ta, Tư Vân Tranh trừng mình bằng ánh mắt như đao gϊếŧ người như thế làm gì? Đáng lẽ phải trừng Động Động Yêu mới đúng chứ?
Nhưng khi nghe Lý Nhược Thủy không định dựa vào người mình, lòng Tư Vân Linh thở phào nhẹ nhõm.
Lý Nhược Thủy lại túm tay áo hắn ta, thấy hắn ta không hất ra, nàng cũng thở phào rồi bắt đầu trộm nhìn Lục Băng Lạc, thấy Lục Băng Lạc không vui: [Động Động Yêu, Băng muội đau buồn thật rồi, ngươi nhìn nàng ấy nhịn kìa, chắc bây giờ nàng ấy hận ta lắm.]
Lục Băng Lạc chỉ muốn làm người tàng hình, mà nàng ấy không nhịn vì tức, mà là nhịn cười.
Lúc này Động Động Yêu không chú ý tới phản ứng của mọi người, chỉ chú ý tới bảng nhiệm vụ: [Lạ thật, sao không hề có chút giá trị nhân vật phản diện nào vậy? Hỏng rồi à?] Sau đó nó bắt đầu ấn lung tung vào màn hình.
Lại là giá trị nhân vật phản diện! Lần này Lục Băng Lạc không cần Tư Vân Linh ra hiệu bằng mắt nữa, nàng ấy lập tức nhập vai, khẽ giận dữ mắng, “Lý cô nương, ngươi, sao ngươi lại làm thế, thế tử vẫn còn ở đây mà!]
Nàng ấy không nhắc tới thế tử, Lý Nhược Thủy sắp quên hắn đến nơi rồi, nàng vội vàng nhìn về phía Tư Vân Tranh chẳng có phản ứng gì?
[Chuyện gì thế này? Đại ca, ngươi phản ứng chút đi! Người vợ tương lai của ngươi đang làm dáng trước mặt người đàn ông khác kìa! Ngươi bị bệnh chứ không chớt mà, nếu là đàn ông thì ngươi từ hôn với ta đi!]
Tư Vân Tranh rất muốn nói cho Lý Nhược Thủy biết hắn không bị bệnh, chỉ là nhìn có vẻ gầy thôi, nhưng khi cởϊ qυầи áo ra thì cái gì nên có hắn đều có. Tư Vân Linh cũng sốt ruột lắm, thầm nói, huynh đệ à, đệ đừng chỉ nhìn thôi, mau nghĩ cách giữ vợ mình đi?
Ai ngờ lúc này Tư Vân Tranh chợt thở dài ai oán, “Nhược Thủy muội muội, có phải nàng kéo nhầm người rồi không? Ta mới là hôn phu của nàng.”
Trong mắt hắn như đong đầy sự ấm ức khó tả.
Hắn không tức giận đấy! Chẳng phải Lý Nhược Thủy hay đau lòng thay Lục Băng Lạc cứ ra vẻ tội nghiệp kia sao? Ai mà không biết giả vờ đáng thương chứ?
Lý Nhược Thủy: [Đại ca, tất nhiên là ta biết ta đã kéo nhầm người, nhưng ta cố ý làm thế, ngươi không thấy tức giận sao? Sao còn ra vẻ tội nghiệp?! Động Động Yêu, chúng ta phải làm sao đây? Giọng điệu của hắn hơi lạ rồi đó!]
Động Động Yêu đang nhận 500 điểm giá trị nhân vật phản diện từ Lục Băng Lạc: [Ta cũng không biết, nhưng vừa rồi ta kéo thái tử cũng không uổng công, có giá trị nhân vật phản diện.]
[Đã có có giá trị nhân vật phản diện rồi, đúng là vinh hoa phú quý không dễ vào tay mà.]
Lý Nhược Thủy vội vã buông tay áo của Tư Vân Linh. Nàng cẩn thận nhìn Tư Vân Tranh, vừa thấy là đã căng thẳng hết cả người: [Động Động Yêu, ngươi nhìn thế tử đi kìa, sao lại trông tan nát cõi lòng đến thế. Lương tâm của ta bỗng nhiên đau đớn quá, ta thấy mình là kẻ tội ác tày trời! Như thể hắn còn chưa chết thì ta đã vội vã dụ dỗ, nɠɵạı ŧìиɧ với anh họ của hắn rồi!]
Tư Vân Tranh cười ha ha, lương tâm? Nàng có lương tâm sao?
Nhưng biết sai mà sửa là tốt rồi, còn biết thương cho mình.
Ngoài ra lòng hắn cũng âm thầm đắc ý, hóa ra giả vờ đáng thương cũng có tác dụng thật.
Tư Vân Linh thầm nghĩ, nhìn có vẻ tan nát cõi lòng là gì? Hắn ta cũng vô thức nhìn người em họ của mình, nếu không phải tình cảnh không hợp thì Tư Vân Linh đã muốn quát to rồi, huynh đệ tốt ơi, sao bỗng nhiên đệ thay đổi thành một người hoàn toàn khác rồi?