Lý Nhược Thủy không hiểu: [Hắn là một nam phụ mà? Vậy thì có bao nhiêu chứ?]
Động Động Yêu đắc ý nói: [Nhưng hắn là đệ đệ của nam chính, ngươi hủy hôn với hắn, hắn bị sỉ nhục, cơ thể vốn không tốt, cuối cùng tức đến chết, nam chính tức giận sẽ xử sạch ngươi và cả nhà ngươi, vậy là ngươi có thể nhận được điểm bia đỡ đạn rồi.]
Lý Nhược Thủy: [... Liên lụy cả nhà ư, không cần điểm bia đỡ đạn này cũng được.] Mặc dù vẫn chưa gặp mặt người nhà của nguyên chủ nhưng trong ký ức, cả nhà già trẻ không một ai không thương yêu nàng cả.
Thái tử rất sốt ruột, đến cả đau lòng cho đường đệ cũng không kịp, mặc dù rất khó tin, không biết thật giả nhưng sao không nói tiếp chuyện Triệu Vương muốn tạo phản đi? Nói chi tiết một chút chứ!
Động Động Yêu vẫn còn đang tận tình khuyên nhủ: [Vậy nên nhân cơ hội này, ngươi mau mau nghĩ cách để hắn từ hôn ngay đi!]
Nhưng bây giờ Lý Nhược Thủy lại nhìn chằm chằm vào Lục Băng Lạc đang run rẩy lảo đảo bò dậy: [Tên thái tử này sao thế? Vậy mà hắn để cho nữ chính muội muội tự đứng dậy sao?]
Động Động Yêu nghe xong, cũng thấy Lục Băng Lạc tự đứng dậy, nó không nhịn được mà chê bai theo Lý Nhược Thủy: [Tên đàn ông tồi không biết thương tiếc con gái này!]
Có thể nói, từ đầu tới cuối Tư Vân Tranh đều là người bị hại, bị coi thường nên vốn đã hơi tức giận. Nhưng bây giờ hắn lại chính tai nghe thấy anh họ nhà mình cũng chẳng chạy thoát, lòng hắn thoải mái hơn nhiều, không còn nhíu mày nữa.
Nhưng Lục Băng Lạc vẫn còn run rẩy, nàng ấy không biết nam chính nữ chính gì cả, nhưng Lý Nhược Thủy cứ bảo vệ mình như thế là chuyện tốt ư? Nàng ấy nhìn vẻ mặt của thái tử và thế tử, rõ ràng là bọn họ cũng có thể nghe được tiếng lòng của Lý Nhược Thủy.
Nàng ấy hoảng hốt quá chừng, sống mười mấy năm mà lần đầu nàng sợ đến thế, cảm thấy mình không thể ở lại lâu hơn được nữa. Chuyện Triệu Vương gia tạo phản gì đó, một cô gái như nàng ấy không thể nghe được.
Lục Băng Lạc cảm thấy quá oan, oan không nói được! Giữa danh tiếng và mạng sống, suy cho cùng thì mạng sống vẫn quan trọng hơn.
Lục Băng Lạc bèn dồn hết sự can đảm, vội vã quỳ gối xuống trước mặt thế tử, “Thần nữ xin phép cáo lui.”
Nàng ấy định đi, nhưng Triệu Ngọc Hoa không đồng ý, vội vã xách làn váy đỏ để cản đường nhưng lại phải dừng bước vì ánh mắt của thái tử. Nàng ta không muốn bỏ qua cho Lục Băng Lạc, “Thái tử ca ca, nàng ta trộm một cây trâm của ta!”
Triệu Ngọc Hoa vừa nói xong, Tư Vân Linh và Tư Vân Tranh đã nghe được tiếng lòng của Lý Nhược Thủy: [Động Động Yêu, cây trâm của Triệu Ngọc Hoa ở đâu thế?]
Nàng không tin nữ chính muội muội sẽ trộm đồ.
Động Động Yêu: [Ngươi có thấy người phụ nữ đứng tuổi môi dày ở sau lưng nàng ta hay không? Bà ta lấy đấy, nhưng bà ta giấu ở đáy quần.]
Hai anh em Tư Vân Linh và Tư Vân Tranh lập tức nhìn người phụ nữ môi dày kia, nhưng không tiện nhìn xuống. Không ngờ lúc này bỗng dưng Lý Nhược Thủy cố ý vấp ngã, nhào vào người đàn bà kia. Một cây trâm to đến thế, khi đó bà ta giấu vội nên bây giờ Lý Nhược Thủy vừa lao tới như sét đánh, cây trâm to lập tức đâm vào người bà ta, e là đã rách da, làm cho bà ta đau đến nỗi kêu to “ai da!”.
“Ngại quá, ta trượt chân.”
Lý Nhược Thủy vịn búi tóc, chậm rãi đứng thẳng, không hề có vẻ chân thành xin lỗi gì cả mà còn nhìn người phụ nữ kia với ánh mắt sáng ngời, “Ma ma, trên người bà giấu cái gì thế? Lúc nãy nó đâm vào người ta.”