Chu Mẫn

Chương 8: Cô thay đổi khác xưa

Cô cao 1m65 nhưng người này cao những gần 1m9, cô ngồi trong lòng anh tính ra không chiếm mấy diện tích nên không thể nói cô làm phiền đến anh! nhìn từ ngoài vào cô ngồi lọt thỏm trong lòng anh trông không khác gì người lớn đang ôm đứa bé mà thôi.

“Chu Mẫn!” Dương Chính Kỳ cao giọng.

Chưa đợi cơn tức giận của anh phát tác Chu Mẫn vội vàng ôm lấy eo anh, khuôn mặt nhỏ nhắn dụi dụi vào ngực anh làm nũng.

“Tiểu Kỳ Kỳ, đừng tức giận mà.”

“Không được gọi anh là Tiểu Kỳ Kỳ!” người đàn ông nghiến răng, cô vậy mà dám gọi anh là Tiểu Kỳ Kỳ, có biết là anh cực kỳ ghét cái tên đó không hả? mỗi lần nghe thấy đều làm anh buồn nôn! Điều khiến anh tức giận hơn cả chính là cái tên Tiểu Kỳ Kỳ này là do cô mà có, ai cho cô cái quyền tự tung tự tác gọi anh là Tiểu Kỳ Kỳ? còn thoải mái gọi từ nhỏ cho đến lớn?

“Chính Kỳ…em sẽ không làm phiền đến anh đâu, em hứa mà. Được không anh?” cô gái nhỏ thấp giọng năn nỉ anh, đôi mắt hạnh ngập nước đáng thương nhìn anh, giống như con thú nhỏ sợ hãi bị chủ nhân bị rơi…

Dương Chính Kỳ nghĩ nếu lúc này chỉ cần anh nặng lời thêm một câu, nước mắt từ đôi mắt xinh đẹp kia sẽ ngay lập tức chảy ra, cơn tức giận của anh không cánh mà bay chỉ còn lại sự bất lực. Vì sao kết hôn có thể làm một người thay đổi đến như vậy? Phải biết rằng Chu Mẫn là người vô cùng hiểu chuyện, từ nhỏ đến lớn cô luôn dịu dàng ngoan ngoãn, là điển hình của “con nhà người ta” trong mắt phụ huynh, con ngoan trò giỏi trong mắt giáo viên.

Khi hai người còn là người yêu cô luôn dịu dàng săn sóc âm thầm bên cạnh anh, không gây cho anh bất cứ phiền toái nào, cũng không giống các cô gái khác hay nũng nịu ghen tuông vô cớ hay quấn lấy anh mọi nơi. Chính vì sự hiểu chuyện ấy anh mới quyết định kết hôn cùng cô, nhưng nhìn hiện tại mà xem… tùy hứng, trẻ con, nhõng nhẽo không hiểu chuyện một chút nào! Đây là một mặt khác của cô sao? là sau khi kết hôn cô đã thay đổi hay tính cách cô vốn dĩ như vậy?

Người đàn ông cảm thấy không nên tốn nhiều thời gian suy nghĩ vào vấn đề này nữa, những thay đổi của cô vẫn nằm trong phạm vi anh chấp nhận được, cũng có thể đây chỉ là những phút tùy hứng của cô mà thôi, ngày mai sẽ hết! Điều anh cần quan tâm lúc này chính là những hợp động triệu đô đang chờ anh xử lý. Thế là anh không còn để ý đến cô nữa, tiếp tục nghiêm túc xem tài liệu.

Được như ý nguyện làm tổ trong lòng anh, đôi mắt đang giả vờ đáng thương lập tức cong lên đầy mãn nguyện. Chu Mẫn biết không thể làm phiền anh thêm nên ngoan ngoan giở sách ra đọc, chốc chốc lại ngẩng đầu ngắm chiếc cằm cương nghị của anh rồi lại cúi đầu đọc sách, chốc chốc buồn chán lại cầm bút vẽ nốt nhạc trên sách của anh…rồi hai mắt dần nặng trĩu ngủ quên lúc nào không hay.