Chu Mẫn

Chương 7: Từng bước len lỏi vào trái tim anh

Đây là lần đầu tiên Chu Mẫn bước vào phòng làm việc của anh, căn phòng chủ đạo chỉ có hai màu đen và xám, một bên là chỗ nghỉ ngơi một bên là bàn làm việc cùng giá sách lớn. Chồng cô lúc này đang ngồi trước bàn làm việc chăm chú làm việc với chiếc máy tính, cô nhớ đã từng đọc được ở đâu đó “đàn ông quyến rũ nhất là khi làm việc” câu nói này quả không sai nha, cô nghĩ nếu dáng vẻ này của anh bị lộ ra ngoài sẽ khiến thêm rất nhiều cô gái mê mệt anh nữa đấy… không biết gặp phải chuyện gì rắc rối hai đầu lông mày sắc bén khẽ nhíu lại…

“Chính Kỳ em mang nước tới cho anh.” cô gái nhỏ vừa nhỏ giọng vừa bước lại gần bàn làm việc.

Dương Chính Kỳ vừa ngẩng đầu liền ngẩn người, chỉ một ánh nhìn thoáng qua trái tim anh không cẩn thận đập lỡ một nhịp.

Trên người cô là chiếc váy lụa hai dây màu hồng phấn dài thướt tha, phần vạt váy không ngừng lay động theo từng bước chân quả thực rất quyến rũ, tiếp đó là những ngón chân trần trắng trẻo vô cùng mềm mại đáng yêu…

Mái tóc dài bồng bềnh xõa sau đôi vai trần càng làm nổi bật bờ vai trắng ngần như tuyết, lại thêm đôi môi chúm chím đỏ mọng như trái anh đào thơm ngon.

Người đàn ông như bị thôi miên, câu nói “để đó, em ra ngoài đi.” vừa lên đến cổ họng liền nghẹn lại, trong đầu anh có một giọng nói không ngừng thúc giục.

“Mau! mau bảo cô ấy ra ngoài, mau cảnh cáo cô ấy không được động đến đồ đạc của anh…mau bỏ quyển sách trên tay xuống!” phòng làm việc từ trước đến nay đều là lãnh địa của riêng anh, anh không muốn bất cứ ai động vào đồ đạc của anh hoặc làm chúng đảo lộn vị trí, điều này làm anh cực kì chán ghét! ngoài người làm vào lau dọn định kì thì hầu như không ai được phép tùy ý ra vào phòng làm việc của anh.

Anh biết lúc này bản thân nên nghiêm túc nói với cô rằng.

“Hãy ra khỏi phòng làm việc của anh! cũng đừng động vào bất cứ đồ vật nào! hiện tại và mai sau! cho dù em là vợ của anh cũng không thể!” Nhưng hết lần này tới lần khác những lời nói ấy lại chẳng thể thốt ra. Dương Chính Kỳ có chút buồn bực, tại sao lại như vậy…có phải do cô gái này mang thân phận vợ của anh nên anh mới dễ dàng bỏ qua? không, không đúng đối với anh chưa bao giờ có ngoại lệ cả! Chỉ là...đúng vậy! tất cả là tại chiếc váy hồng chết tiệt kia, còn có mái tóc dài đen nhánh, mấy ngón chân hồng hào đáng yêu, còn cả nụ cười tựa gió xuân kia nữa…. Tất cả bọn chúng làm anh... không nỡ nặng lời với cô, anh bắt đầu đổ lỗi.

Người đàn ông chỉ biết hậm hực nhìn cô gái nhỏ từng chút xâm phạm địa bàn của mình, nhìn cô tự do đi tới đi lui, tò mò sờ mó vật này vật kia, không những vậy cô ấy còn đang thoải mái đứng trước giá sách chọn lựa, cuối cùng dường như đã tìm thấy quyển sách mình ưng ý cô liền cười tươi ôm lấy nó chạy lại chỗ anh, rồi ngang nhiên chui vào lòng anh, giọng điệu còn hết sức tự nhiên.

“Anh cứ làm việc của anh, còn em đọc sách của em!”