Thiên Tai: Trọng Sinh Trở Về Giai Đoạn Đầu Của Mạt Thế

Chương 5: Tra nam

Sinh tồn trong mạt thế năm năm khiến Hướng Du biết tâm lý của mình đã sớm xuất hiện vấn đề rồi.

Trong mạt thế người ăn thịt người đó, tim của ai mà lại không nhiễm một hạt bụi trần chứ.

Bước ra khỏi tòa nhà ký túc xá, Hướng Du nhìn trận tuyết lớn ồ ạt đang không ngừng rơi, cùng với thời gian chuyển dời, hình như trận tuyết lớn đó còn lớn hơn cả ngày trước.

Cô cất đồ vào kho chuyển phát nhanh, viết địa chỉ mà mình muốn gửi đến rồi quét một chiếc xe đạp, đạp ra khỏi khuôn viên trường, nhưng mới đi được nửa đường thì xe đạp đã bị người chặn lại.

“Hướng Du, em định đi đâu thế.” Hướng Du nhìn gương mặt non choẹt trước mặt kia, người chặn xe đạp của cô chính là Thường Minh. Thời điểm này, cô với Thường Minh đã qua lại rồi.

Cô quay đầu nhìn xung quanh một lượt, trên đầu có một chiếc camera, năm mươi mét về phía trước cũng có một chiếc camera, thậm chí ngay cả trên cái cây phía bên phải cũng có một cái camera nốt.

Trước mắt là giai đoạn đầu của mạt thế, chỉ hai tháng sau khi trận bão tuyết xuất hiện, trật tự sẽ không còn nữa.

Trong đầu cô xuất hiện đủ các loại phương pháp xử lý thi thể nhưng cuối cùng đều bị cô bác bỏ hết.

“Hướng Du, đã sắp đến giờ cơm trưa rồi mà em còn định đi đâu vậy?” Thường Minh mang nụ cười ôn hòa, đôi mắt đang nhìn Hướng Du kia tràn đầy vẻ dịu dàng vô tận như có thể nhỏ ra cả nước ấy.

Hướng Du đối diện với ánh mắt của anh ta mà suýt chút nữa thì ói mửa, chiếc camera trên cái cây bên trái hơi chuyển động, hướng về phía hai người họ.

Lăn lộn trong mạt thế năm năm khiến Hướng Du luôn luôn cảnh giác đối với mỗi một động thái trong vòng năm mươi mét, cô không biết từ khi nào mà Thường Minh và Hướng Vãn lại thông đồng với nhau.

Nhưng nhìn mức độ thân mật của hai người họ, chỉ sợ đã sớm mèo mả gà đồng từ lâu rồi.

Thường Minh lớn hơn cô một tuổi, tầm này anh ta chắc hẳn vừa mới bước từ thư viện ra, trong tay ôm hai quyển sách, trên sống mũi là một cặp kính gọng vàng, trông có vẻ rất nho nhã lịch sự.

Có không ít thiếu nữ đi ngang qua bên cạnh hai người đều chú ý đến Thường Minh.

Tuyết rơi càng lúc càng lớn, đọng lại rất nhiều trên hai bờ vai. Thường Minh tiến lên vài bước đứng bên cạnh Hướng Du, anh ta giơ tay định phủi tuyết đọng trên vai cho cô.

Nếu là trước kia, phỏng chừng Hướng Du đã bị hành động đầy quan tâm này của anh ta làm cho cảm động rồi, nhưng bây giờ nhìn thấy tay của Thường Minh sắp rơi xuống vai mình, Hướng Du lại hơi nghiêng người tránh khỏi tay của anh ta.

Thường Minh rất ngạc nhiên, anh ta sững sờ khoảng vài giây sau đó rút tay về.

“Hướng Du, anh đã làm sai chuyện gì sao?” Anh ta hỏi với vẻ khó hiểu.

Thái độ của Hướng Du đối với anh ta thật sự rất kỳ quặc, ngày trước đối phương nhìn thấy mình đều rất nhiệt tình, chứ có bao giờ lạnh lùng hờ hững như vậy đâu.

Hướng Du nhìn tuyết lớn không ngừng rơi xuống từ trên bầu trời, cô hoàn toàn không có thời gian ở lại đây buôn chuyện với Thường Mình, bây giờ cô chỉ còn một tuần để chuẩn bị nữa thôi.

Việc quan trọng nhất hiện tại chính là tranh thủ thời gian đi tích trữ vật tư.

“Hướng Du, tháng sau là sinh nhật anh, anh đã thuê phòng ở khách sạn Venus rồi, em sẽ đến chứ?” Thường Minh vẫn muốn tiếp tục dây dưa với Hướng Du, thậm chí còn ngấm ngầm ám chỉ muốn cô mua quà cho mình.

Ví dụ như trước đó anh ta vẫn luôn thích một chiếc đồng hồ nhưng không có tiền, thế là anh ta bèn ám thị với Hướng Du rất nhiều lần, tin rằng vào buổi sinh nhật tháng sau, Hướng Du thích bám dính này nhất định sẽ mua nó cho anh ta.

“Cút ngay, đồ ngu ngốc...” Hướng Du chẳng muốn phải tốn lời thừa thãi với anh ta, thậm chí còn chẳng buồn diễn nữa, trong ánh mắt nhìn anh ta còn tràn đầy vẻ chán ghét.