Không giống cha Tiêu nhiều lần mềm lòng, bị bà nội và gia đình bác cả cưỡi lên cổ hút máu.
Có điều lần này, cha Tiêu chắc chắn sẽ không còn mềm lòng nữa.
“Thằng hai, mày xem mình đã đẻ ra cái thứ nghiệt chủng gì đi! Con súc sinh mất dạy nhà nó, nó dùng kéo đâm thủng tay thằng cả rồi đây này! Bây giờ Hoán Hoán vẫn còn ở trong phòng sinh đợi dùng máu, mày mau chóng kêu con súc sinh kia về đây ngay cho tao!”
Bà nội gào lên với điện thoại.
Lúc này, bác cả đã quấn băng gạc rất dày trên tay, trong mắt tràn đầy hận ý.
“Mẹ, mẹ với anh cả thật sự quá đáng lắm rồi đấy! Nếu anh cả không đánh Minh Nguyệt thì sao Minh Nguyệt lại phải đánh trả? Rõ ràng mẹ biết từ nhỏ sức khỏe của Minh Nguyệt đã không tốt lại còn ép nó đi hiến máu, mẹ muốn gϊếŧ nó hay là muốn ép con phải chết đây?”
Cha Tiêu đã cực kỳ thất vọng về bà mẹ này rồi, giọng điệu của ông không có một chút cảm tình nào hết. Trước đây, ông nể tình mẹ con và anh em chung huyết thống nên mới luôn nhẫn nhịn.
Nhưng bọn họ tuyệt đối không nên động vào đứa con gái bảo bối của ông.
“Trước đây con còn cảm thấy cách làm của em gái hơi tuyệt tình nhưng bây giờ xem ra, con nhỏ thông minh hơn con nhiều lắm, là con quá ngu. Con với Thanh Uyển sẽ lập tức về nước, nếu các người còn dám động vào con gái của con thì con sẽ liều mạng với các người.”
Nói xong, còn không đợi bà nội đáp lời là cha Tiêu đã trực tiếp cúp máy.
“Thằng bất hiếu này lại dám cúp máy của tao?” Bà nội nhìn điện thoại với vẻ khó tin.
Bà ta lại gọi điện tới nhưng không có tín hiệu, cha Tiêu đã chặn bà ta rồi.
Bà nội lại chửi rủa, luôncaca mồm nói thằng bất hiếu ăn cháo đá bát mà hoàn toàn quên mất mấy năm nay nay, chi tiêu hàng ngày của bà ta đều dùng tiền của cha Tiêu cả.
Tiểu khu Hoa Hàn.
Sau khi trở về nhà, Tiêu Minh Nguyệt đi thẳng lên tầng hai, đây là căn nhà mà gia đình cô mới mua, vừa mới chuyển vào chưa được bao lâu.
Căn biệt thự nhỏ nằm ở tiểu khu Hoa Hàn, vùng ngoại ô phía nam thành phố, trước căn nhà có một mảnh sân vô cùng rộng lớn.
Trước đây, cha Tiêu đã mua đứt một căn hộ ba phòng một sảnh ở nội thành cho Tiêu Minh Nguyệt, đứng tên cô luôn.
Nhưng sau khi gia đình bác cả biết được đã yêu cầu nhường căn nhà đó lại cho em họ làm hôn phòng. Bà nội giãy đành đạch dùng cái chết để uy hϊếp, bác cả lại nói chỉ tạm thời ở vài tháng thôi, cuối cùng, cha Tiêu đành bất đắc dĩ đồng ý.
Mẹ Tiêu đã làm ầm lên rất lâu, sau đó yêu cầu chuyển nhà, cách người nhà đó thật xa, bằng không sẽ ly hôn.
Cha Tiêu chỉ có thể bán căn nhà cũ mà họ đang ở đi, cộng thêm tiền tích góp không còn lại bao nhiêu để mua một căn biệt thự ở ngoại ô thành phố này. Phía Nam thành phố hẻo lánh, ngay cả tàu điện ngầm còn không có cho nên giá nhà không cao.
Năm thứ hai mạt thế, mưa to dẫn đến lũ lụt, 50% diện tích đất liền trên Trái Đất bị nhấn chìm, toàn bộ thành phố Bành Kinh biến thành đại dương, chỉ có mỗi khu vực phía Nam vì địa thế cao nên mới may mắn thoát khỏi.
Phía Nam thành phố hẻo lánh trở thành chỗ lánh nạn của hơn nghìn vạn người, đỉnh núi phía sau đều chật kín người, tiểu khu Hàn Hoa lại càng ném một viên gạch xuống cũng có thể đập chết ba người. Dưới hầm để xe có mấy vạn người chen chúc, nhà cửa đã sớm tăng lên cái giá trên trời.
Khi ấy, Tiêu Minh Nguyệt vì một miếng cơm no nên chỉ có thể bán căn biệt thự đi, từ đó sống chen chúc trên giường ghép liền với dân tị nạn. Một cô gái bệnh tật ở trong biệt thự sớm muộn gì cũng sẽ bị người xấu cướp đoạt chiếm giữ, còn không bằng bán đi, có thể đổi một cái bánh mì mà ăn.
Trên tầng.
Tiêu Minh Nguyệt lục tung tủ tìm kiếm tranh ghép, đó là một bức tranh ghép siêu lớn hơn hai nghìn miếng, ông ngoại đã tặng nó vào sinh nhật mười chín tuổi của cô làm quà.