Chương 2: Tất cả vẫn còn kịp
Mỗi lần hồi tưởng lại là Tiêu Minh Nguyệt lại chỉ hận đến mức không thể gϊếŧ người.
"Cha mẹ tôi đâu? Tôi chỉ nghe lời của cha mẹ tôi.”
Cô cầm một quả quýt lên, bóc vỏ rồi nhét vào miệng, đồng thời cũng nhân lúc bọn họ không chú ý mà lén lút lấy con dao gọt hoa quả bên cạnh giường bệnh đến bên mình, dùng để phòng thân.
Nước quýt lập tức tràn ngập trong khoang miệng của cô, Tiêu Minh Nguyệt nhấm nháp hưởng thụ, đã ba năm rồi cô chưa được ăn quýt. Đừng nói là quýt mà cô cũng đã sắp quên mất hoa quả trông như thế nào luôn rồi.
Năm đầu tiên của mạt thế cực nóng, đồng thời còn kèm theo bão cát, cây nông nghiệp chết trên diện rộng, vật giá leo thang vùn vụt, một cọng rau chân vịt héo úa còn có thể bán với giá một nghìn đồng thì thôi, hoa quả lại càng khỏi cần nghĩ đến.
Sắc mặt của bác cả hơi thay đổi, ông ta và bà nội đưa mắt nhìn nhau, ánh mắt chợt lóe lên.
“Không phải cha mẹ mày đã đi châu Âu du lịch rồi sao, một tháng sau mới về, mày còn không hiến máu nữa, lỡ như chị mày xảy ra chuyện gì thì tao cũng không cần loại cháu gái như mày nữa.”
Tiêu Minh Nguyệt chú ý thấy vẻ mặt khác thường của bọn họ mà cười giễu cợt.
Kỳ dự sinh của chị họ tới gần mà Tiêu Minh Nguyệt từ nhỏ đã yếu ớt, hoàn toàn không thích hợp để hiến máu.
Bác cả biết em trai và em dâu sẽ không đồng ý cho con gái hiến máu cho nên mới cố tình báo danh cho bọn họ đi châu Âu du lịch một tháng.
Một chuyến đi này, cha mẹ cô cũng không còn về nữa.
Sau mạt thế, ở châu Âu nổi lên bão cát trước, toàn bộ chuyến bay đều phải dừng lại hết. Kiếp trước, cha mẹ của Tiêu Minh Nguyệt mất liên lạc sau mạt thế không bao lâu, họ chết ở nơi đất khách quê người.
Mà sau khi mấy tên cầm thú này gián tiếp hại chết cha mẹ cô còn cướp hết lương thực của cô, không thèm quan tâm đến một đứa cháu gái yếu ớt phải sinh tồn thế nào.
Bây giờ cách mạt thế còn một tháng nữa, tất cả vẫn còn kịp, cô phải nhanh chóng gọi cha mẹ về nước mới được.
Chị họ cũng thuộc nhóm máu Rh-, bác sĩ không kiến nghị đẻ đứa thứ hai nhưng cô ta vẫn cố tình kiên quyết đẻ. Cuống rốn của đứa bé quá thấp, bác sĩ nói có nguy cơ xuất huyết nặng.
Cho nên cả gia đình bọn họ mới sớm đưa ra ý định tống cha Tiêu và mẹ Tiêu đi rồi coi Tiêu Minh Nguyệt thành túi máu di động.
Đúng là một chiêu thật âm hiểm, chắc chắn là sáng kiến của bà bác gái tốt này của cô rồi.
Tiêu Minh Nguyệt nhìn gương mặt đáng ghê tởm của mấy người bọn họ, lạnh lùng nói: “Thế lại tốt quá, loại bà già độc ác như bà mà cũng xứng làm bà nội của tôi chắc.”
Câu này vừa thốt ra đã khiến bà nội lập tức kinh hãi nghẹn lời, bà ta nhìn Tiêu Minh Nguyệt với vẻ ngạc nhiên, thậm chí còn quên cả nói chuyện.
Bà ta không rõ tại sao đứa cháu gái trước đây vẫn luôn yếu đuối, dễ bắt nạt lại đột nhiên biến thành một người khác. Ngày xưa chỉ cần bà ta lạnh mặt hù dọa mấy câu là Tiêu Minh Nguyệt đã gật đầu đồng ý rồi.
Lẽ nào cô trúng tà sao?
Bác cả lập tức nổi giận: “Cái thứ bất hiếu, ngay cả người lớn mà mắng, hôm nay tao phải thay cha mày dạy dỗ lại mày mới được!”
Bác gái vội vàng trốn ra đằng sau, nhường vị trí cho bác cả để ông ta thuận tiện đánh Tiêu Minh Nguyệt hơn.
Tiêu Minh Nguyệt cười giễu cợt, ngay khi bác cả vung bàn tay tới định tát cô, cô cũng nhanh tay nhanh mắt giơ cái kéo mà bệnh viện hay dùng lên, nhắm thẳng vào bàn tay của ông ta.
“Á…”
Cái kéo đâm thủng tay của bác cả, máu tươi chảy ra không ngừng, bác cả đau đến mức tứ chi co rút, lớn tiếng kêu thảm thiết.
“Con trai!”
“Mình ơi!”
Bà nội và bác gái vội vàng chạy tới đỡ bác cả: “Chảy nhiều máu quá, mau gọi bác sĩ.”