Chương 1: Trọng sinh
Ngày 16 tháng 6 năm 3018!
Đếm ngược mạt thế còn bảy tháng!
Cũng chính là ngày thứ ba Hàn Doanh trọng sinh về đây.
“Chị Doanh, trà sữa buổi chiều có khoai môn, dương chi cam lộ, trà xanh kem cheese, mỗi loại bốn mươi cốc, em để ở cốp sau cho chị nhé.”
Tiểu Vỹ - nhân viên cửa hàng chuyển ba thùng trà sữa đầy ắp lên cốp sau con SUV màu trắng đỗ ở ngoài cửa quán, sau khi đóng cốp sau cạch một cái mới nói với nữ giới bước từ trong tiệm ra.
“Ừm, vất vả rồi! Hôm nay cậu tan làm sớm một chút đi, tôi thấy bạn gái cậu đã đợi lâu lắm rồi đó.” Hàn Doanh vỗ lên vai Tiểu Vỹ sau đó nháy mắt với một nữ sinh trẻ ngồi trong góc của cửa hàng, nói.
“Khà khà, cảm ơn chị Doanh nhé.” Đinh Tiểu Vỹ gãi đầu ngại ngùng, bảo.
Sau khi lái xe rời khỏi quán trà sữa, Hàn Doanh đỗ xe bên dưới một cái cây xanh.
Cô bước xuống khỏi ghế lái, mở cốp sau rồi thò người vào trong xe, vừa giơ tay cái đã đυ.ng vào thùng đựng trà sữa, sau đó, ba thùng đựng một trăm hai mươi cốc trà sữa lập tức biến mất dạng.
Mấy thứ như trà sữa này đương nhiên phải uống ngay lúc mới ra lò rồi, cho nên phải nhanh chóng thu vào trong không gian thì mới có thể đảm bảo vị của nó không bị chuyển hóa.
Nghĩ đến trà sữa vừa mới thu vào trong không gian, Hàn Doanh chép miệng một cái, vẫn lấy một cốc dương chi cam lộ từ trong đó ra hút một hơi.
Sago mát lạnh, đàn hồi nhẹ lại mềm mại, phần nghiền nhuyễn đặc quánh nhưng mịn, cộng thêm một ít kem tươi làm tăng độ ngọt gấp đôi, lập tức cảm thấy cả người đều thư thái hơn không ít.
Hàn Doanh là một người học múa.
Kiếp trước để giữ dáng người đừng nói là thức uống và đồ ngọt, mà ngay cả thực phẩm có nhiệt lượng cao bình thường cũng không dám ăn nhiều hơn một miếng.
Nhưng bây giờ mấy chữ giữ vóc dáng này đã bị cô đá ra khỏi từ điển cuộc đời rồi.
Một kiếp ngày, ước mơ duy nhất của cô chính là sinh tồn thoải mái trong mạt thế.
Lúc sinh thời phải hưởng thụ tất cả những thứ mà cô có thể hưởng thụ được, những cái khác đều đi gặp quỷ cả đi.
Tuy rằng cô được Đinh Tiểu Vỹ gọi là chị Doanh nhưng thật ra độ tuổi của cô còn nhỏ hơn đối phương hai tuổi.
Năm nay cô mới hai mươi mốt, là một sinh viên đại học năm hai.
Quán trà sữa này do Hàn Doanh tự mở và cũng đã mở được gần một năm rồi.
Cô bắt đầu mở từ nửa học kỳ sau của năm nhất đại học, ngay gần trường đại học nên việc làm ăn cũng được.
Hàn Doanh mở quán trà sữa khi đang học đại học một là vì món ngày dễ làm, không có yêu cầu kỹ thuật gì cả, mở ở khu vực gần trường đại học cũng không lo không có lượng tiêu thụ, muốn kiếm thêm chút sinh hoạt phí trong lúc học đại học hoàn toàn không thành vấn đề.
Hai là vì trong tay cô có không ít tài sản mà cha mẹ để lại, dùng tiền mà cha mẹ để lại kiếm thêm một khoản nhỏ cho mình, vậy cũng sẽ không đến mức miệng ăn núi lở.
Sau khi trọng sinh trở về, Hàn Doanh không chỉ không đóng cửa quán trà sữa mà còn thuê thêm bốn sinh viên đại học làm việc bán thời gian, bằng không hoàn toàn không thể lo xuể.
Bây giờ, quán trà sữa của cô vẫn đang tiếp đón khách hàng như cũ, nhưng lại đóng toàn bộ các kênh giao hàng tận nơi.
Bình thường ngoại trừ nhận khách đến quán ra thì sáu nhân viên trong cửa hàng đều sẽ dốc sức pha chế các món trà sữa khác nhau trong khoảng thời gian nhàn rỗi.
Buổi sáng một lô, buổi chiều một lô, buổi tối thì xem tình hình, số lượng mỗi ngày đều do thời gian quyết định.
Có điều, thường thì một ngày ít nhất cũng có thể làm được bốn đến năm trăm cốc.