Nghe Tiếng Lòng Của Ta, Cả Nhà Pháo Hôi Hắc Hóa

Chương 2: Làm càn cũng nên có chừng mực

Diệp Khinh Khinh thật sự treo cổ tự tử ư?!!

May mà bà dừng lại kịp lúc, nếu không thì mới ngày đầu Diệp Tịnh Nguyệt trở về, bà đã bỏ mặc con gái ruột ngay trước cửa để chạy đi quan tâm thiên kim giả, khiến con gái ruột phải chịu nhục nhã rồi. Như vậy sau này Diệp Tịnh Nguyệt còn ở lại Hầu phủ thế nào được nữa? Còn ai tôn trọng vị tiểu thư này nữa?

Quản gia thúc giục bà.

"Phu nhân, phu nhân mau đi xem Nhị tiểu thư thế nào đi!"

Cố Dung quay đầu nhìn Diệp Tịnh Nguyệt đang ngồi yên trên xe, ánh mắt phức tạp.

Hình như nàng có khả năng đoán trước tương lai?

Diệp Tịnh Nguyệt chớp đôi mắt to tròn vô tội.

[Nhìn con làm gì! Diệp Khinh Khinh đã tự tử rồi đấy, mẫu thân mau đi xem nàng ta đi! Đừng cản trở con bỏ trốn, con còn muốn ra khỏi thành trước khi mặt trời lặn nữa!]

Cố Dung cố gắng ổn định lại tâm trạng, nói với quản gia: "Nhị tiểu thư chỉ đang ăn vạ thôi, không sao đâu. Hôm nay Tam tiểu thư về phủ, trước hết hãy sắp xếp cho Tam tiểu thư trước đã."

Quản gia ngạc nhiên ra mặt.

"Nhưng phu nhân, Nhị tiểu thư..."

Cố Dung lạnh lùng ngắt lời quản gia.

"Nó không biết hôm nay ta đón Nguyệt Nhi về phủ sao? Vừa về phủ đã gây ra chuyện như vậy, nó có ý gì đây? Nó làm càn cũng nên có chừng mực chứ!"

Cố Dung là đích nữ của phủ Quốc Công, từ nhỏ đã lớn lên trong quyền thế, suy nghĩ kỹ một chút cũng đoán được ý đồ nhỏ nhen của Diệp Khinh Khinh.

Chẳng qua nàng ta cũng chỉ sợ Diệp Tịnh Nguyệt về phủ sẽ cướp đi sự sủng ái của bà mà thôi.

Nhưng nàng ta cũng không suy nghĩ cho thấu đáo rằng nàng ta vốn không phải là tiểu thư của Hầu phủ. Mười lăm năm qua, nàng ta hưởng thụ cẩm y ngọc thực ở đây là đã cướp đoạt của Diệp Tịnh Nguyệt rồi!

Vậy mà nàng ta còn dám gây sự vào đúng ngày Diệp Tịnh Nguyệt trở về phủ?

Cố Dung quay đầu nhìn Diệp Tịnh Nguyệt, nở nụ cười dịu dàng.

"Nguyệt Nhi, mau xuống xe đi, mẫu thân dẫn con về viện của con."

Diệp Tịnh Nguyệt ngẩn người, mặt ngơ ngác.

Khi tay nàng đặt vào tay Cố Dung, cùng bà bước vào cổng hầu phủ, đầu óc Diệp Tịnh Nguyệt mới dần tỉnh táo trở lại.

[Bà ấy không chạy đến xem Diệp Khinh Khinh mà lại ưu tiên an ủi ta trước sao? Thật không thể tin nổi! Không phải nói bà ấy yêu nhất là Diệp Khinh Khinh, yêu đến mức vô lý sao?]

Cố Dung cảm thấy cay đắng trong lòng.

Bà thật sự yêu Diệp Khinh Khinh.