Chuyến Tàu Thanh Xuân Trở Lại

Chương 1: Lần Gặp Mặt Định Mệnh

Chương 1: Lần Gặp Lại Định Mệnh.

Năm lên ba ấy, Nguyệt Nhi và Lục Châu được coi là thanh mai trúc mã. Ba mẹ hai bên là mối quan hệ làm ăn nên hai gia đình thường xuyên gặp mặt nhau. Nhưng vì một biến cố xảy ra nên gia đình Lục Châu phải chuyển đi nơi khác sống, cũng từ đó, họ không còn gặp mặt nhau nữa. Thời gian đó, Nguyệt Nhi rất buồn và nhận ra rằng bản thân mình thích Lục Châu nhưng đã quá muộn để nói ra nên cô ấy quyết định ôm vương vấn trong lòng. Thời gian dần trôi, Nguyệt Nhi lớn lên xinh xắn và cô ấy đã dần quên được hình bóng của chàng trai năm ấy. Nhưng sâu thẳm trong tim, cô ấy vẫn còn tình cảm với cậu, một thứ tình cảm đơn phương mà cô ấy cất giữ trong lòng hơn mười một năm qua.

Năm ấy, Nguyệt Nhi đã bước vào lớp 10, độ tuổi thanh xuân tươi đẹp và đáng nhớ. Nguyệt Nhi chậm rãi bước vào cổng của ngôi trường mới, đi xung quanh các hành lang để tìm lớp của mình. Đột nhiên, cô ấy thấy một bóng lưng quen thuộc lướt qua, là cậu ấy, Lục Châu. Cô không thể tin vào mắt mình, nên đã lấy tay dụi dụi mắt xem mình có nhìn nhầm hay không. Nhưng sau khi cô dụi xong và mở mắt ra thì đã không còn thấy bóng lưng nào nữa rồi, chỉ còn lại một hành lang vắng. Cô ấy nhìn lên đồng hồ được treo một góc tường và chợt giật mình.

“ Đã 8 giờ rồi ư, mình phải nhanh chân lên mới được, nếu không là sẽ muộn học mất”.

Nguyệt Nhi nhìn theo các bảng treo số phòng và đi theo tới căn phòng mang số “A31- 10C2” và dừng lại. Đây là sẽ là lớp mới của cô, Nguyệt Nhi hồi hộp đẩy cửa vào và thấy hầu như mọi người đã tới hết.

“Em là Nguyệt Nhi đúng không”.

Một giọng trầm ấm cất lên từ bục giảng, nơi một thầy giáo trung niên đang đứng.

“Dạ đúng rồi, em là Nguyệt Nhi”.

Nguyệt Nhi trả lời và bắt đầu nhìn quanh lớp và tìm kiếm bóng dáng của cậu học sinh hồi nãy. Bất ngờ thay, cô lại thấy hình bóng quen thuộc ấy trong lớp mình.

“Vậy em ngồi ở dãy bàn số 2, hàng 3, bàn 6 nhé”.

“Ngoài ra, em có thể gọi thầy là thầy Quý”.

Thầy Quý vừa nói vừa chỉ tay tới một nơi có một bạn nữ đang ngồi. Bạn nữ ấy cũng vẫy tay để báo hiệu cho Nguyệt Nhi rằng họ là bạn cùng bàn. Nguyệt Nhi chậm rãi đi tới chỗ ngồi của cô ấy, trong lúc đi, cô lén nhìn cậu học sinh kia. Tuy không chắc chắn rằng cậu kia là Lục Châu mà cô ấy quen biết nhưng cô ấy có linh cảm rất cao rằng đó chính là Lục Châu.

“Chào cậu tớ tên là Giai Ý, có thể gọi tớ là Ý Ý hoặc Tiểu Ý, còn cậu?”.

Dương Giai Ý là cô con gái của một nhà làm ăn kinh doanh có điều kiện ở Hải Thành, cô ấy nổi tiếng toàn trường và khắp các mặt báo vì sự xinh đẹp và tài giỏi tại tuổi mười bốn. Cô ấy được rất nhiều người hâm mộ và theo đuổi.

“Tớ tên Nguyệt Nhi, có thể gọi tớ là Tiểu Nhi Nhi nhé”.

Nguyệt Nhi giới thiệu bản thân cô ấy và bắt đầu kéo ghế để ngồi cạnh Giai Ý. Nếu xét về nhan sắc và tài năng thì Nguyệt Nhi có phần hơn Giai Ý, nhưng nếu xét về góc cạnh mối quan hệ xã hội thì có vẻ Giai Ý lại hơn Nguyệt Nhi.

“Chúng ta có thể trở thành bạn bè không, tớ thấy cậu khá thú vị nên muốn tìm hiểu và làm bạn với cậu”.

Giai Ý đột nhiên quay sang và đề nghị. Nguyệt Nhi khá bất ngờ vì đây là lần đầu tiên có người đề nghị làm bạn với cô ấy. Cô hơi do dự vì lại sợ những chuyện trong quá khứ sẽ lặp lại. Trong quá khứ, khi Nguyệt Nhi còn ở ngôi trường cũ thì cô ấy luôn bị bạn bè lợi dụng và coi thường vì họ cho rằng Tiểu Nhi Nhi không có xuất thân cao quý. Nhưng họ đâu biết rằng gia đình nhà cô ấy, “Dương Gia” là một trong những nhà giàu đứng đầu Hải Thành. Sự lợi dụng và coi thường ấy đã để lại một cái bóng tâm lý rất lớn cho Nguyệt Nhi, nhưng nghĩ đi nghĩ lại thì cô ấy vẫn đồng ý vì cô ấy biết Giai Ý là một người tốt.

“Được thôi, nhưng phải một thời gian sau tớ mới tin tưởng cậu hoàn toàn nhé”.

Nguyệt Nhi nói và gật đầu đồng ý. Nét mặt Giai Ý trở nên khá vui vẻ và hào hứng. Sau đó, Nguyệt Nhi chợt nhớ ra chuyện về cậu con trai kia nên cô quyết định hỏi Giai Ý về cậu con trai đấy.

“Giai Ý ơi, cái cậu ngồi bên dãy ba mà gần cuối lớp đằng kia là ai thế”.

Nguyệt Nhi vừa thì thầm hỏi Giai Ý vừa chỉ chỉ tay lại chỗ cậu kia.

“À đó là Tô Lục Châu đấy, “.

Giai Ý trả lời, sau đó cô ấy kể cho Nguyệt Nhi những thứ mà cô ấy biết về Lục Châu. Lục Châu là một trong những thủ khoa của trường mình đấy cậu ạ, cậu ấy là người có điểm thi đầu vào cao nhất của trường mình và còn là một trong những hotboy của trường nữa chứ. Nhưng cậu ấy khá lạnh lùng và ít nói với nữ giới nên hay bị đồn là “cong’ đấy. Nguyệt Nhi cười cười và đính chính với Giai Ý rằng Lục Châu không hề như vậy.

Đến giờ nghỉ, Giai Ý rủ Nguyệt Nhi xuống sân trường để chơi bóng chuyền với các bạn nữ khác nhưng cô ấy lại từ chối vì cô ấy muốn ở trong lớp để ngắm nhìn Lục Châu làm bài. Thế là Nguyệt Nhi ở lại trong lớp còn Ý Ý ra ngoài chơi bóng chuyền với mấy bạn nữ khác. Trong lớp chỉ còn lại Nguyệt Nhi và Lục Châu, Lục Châu đang chăm chú làm bài nên Nguyệt Nhi quyết định gục mặt xuống bàn để giả bộ ngủ. Cô ấy làm vậy để lấy cái cớ nhìn lén Lục Châu. Nhưng không lâu sau, cô ấy đã bị Lục Châu phát hiện thấy và nhìn bằng ánh mắt sắt đá.