Trong đầu Lạc Tranh chợt loáng thoáng những suy nghĩ táo bạo, không lẽ Dạ Thiên Tuyết là vì cô?
Nhưng suy nghĩ đó chỉ tồn tại vài giây liền bị cô nhanh chóng gạt đi. Lạc Tranh làm ơn, người nói chia tay cũng là mày, người đuổi cô ấy đi cũng là mày. Cô ấy hận mày không hết, lấy đâu ra vì mày chứ?
Lạc Tranh thở dài, ngơ ngác nhìn xung quanh sảnh bệnh viện X rồi đi tới chỗ cha đang nằm nghỉ ngơi. Lạc Minh Sâm nằm một mình trong phòng hồi sức cấp cứu, có vẻ ông đã tỉnh và đang hướng mắt nhìn ra phía cửa sổ.
"Cha, Tranh Tranh đến thăm cha này."
Người đàn ông trung niên nhìn thấy Lạc Tranh có vẻ rất vui. Thấy ông muốn ngồi dậy nên cô chạy vội tới đỡ ông lên, kê một cái gối đằng sau cho ông tựa vào.
"Cha, cảm thấy sao rồi?"
"Rất tốt, con đừng lo."
Lạc Minh Sâm bị ung thư máu giai đoạn cuối, luôn phải xạ trị khiến tóc ông đã sớm không còn nữa.
"Tranh Tranh, cha muốn bàn với con chuyện này."
"Chuyện gì vậy ạ?"
Lạc Tranh thấy vẻ mặt nghiêm trọng của ông thì ngồi xuống bên cạnh, chăm chú lắng nghe.
"Chuyện điều trị của cha hay là dừng lại đi. Con thấy đấy, bệnh của cha dù có xạ trị bao nhiêu lần nữa cũng chỉ để kéo dài sự sống, không biết là kéo dài được bao lâu..."
"Cha!" Nụ cười của Lạc Tranh sớm tắt vụt, cô chặn lại lời nói của cha mình.
"Cha, chúng ta đã hứa không nói đến việc này rồi mà."
"Nhưng mà tiền..."
"Cha. Con đi ra ngoài mua ít đồ nhé ,lát con quay lại."
Lạc Minh Sâm thở dài nhìn con gái nhanh chóng rời khỏi phòng, ông biết cô sẽ không bao giờ đồng ý dừng lại. Nhưng sau khi ông chết rồi thì sao? Cô sẽ phải làm cả đời để trả nợ tiền chữa trị mất.
Lạc Tranh bước nhanh như đang trốn chạy điều gì đó. Bước tới thang máy, cô nghe thấy một giọng nói vô cùng quen thuộc phát ra từ hướng đằng sau.
Theo bản năng, Lạc Tranh lập tức đi nhanh về phía trước đứng nép vào một bức tường khuất. Cô vừa nấp xong thì hai người phụ nữ cũng tiến về chỗ đứng đợi thang máy.
Hai người họ đều mặc áo blouse trắng, trên tay cô gái đang cầm có vẻ như là bệnh án. Cô ta không ngừng nói về bệnh nhân, người phụ nữ còn lại lắng nghe thi thỉnh thoảng sẽ thêm vài câu sửa chữa, trông thập phần xứng đôi.
"Thiên Tuyết, tối nay chị có rảnh không?"
Dạ Thiên Tuyết bấm thang máy, ánh mắt nhìn vào những con số nhảy qua nhưng trông không giống như đang chú ý đến chúng, nhàn nhạt nói một câu.
"Không rảnh lắm."
Lạc Tranh đứng sát vào tường tò mò hé mắt nhìn hai người họ. Người con gái đó cô cũng biết rất rõ, thậm chí rất thân quen. Cô ta từng là bạn học thân thiết của cô, Bạch Lộ Miên.
Bạch Lộ Miên sau khi nghe được đáp án thì có vẻ hơi thất vọng nhưng cũng chỉ có một chút. Dù sao thì Dạ Thiên Tuyết lúc nào cũng như vậy, cô ta cũng không lạ gì cô ấy cho lắm.
"Thiên Tuyết, từ lúc chúng ta trở về chị đã gặp lại Lạc Tranh chưa?"
Lạc Tranh nghe tên mình được xướng lên mà âm thầm mắng mỏ. Làm ơn đi tiểu tổ tông, nói chuyện bình thường thì nhắc tôi vào làm gì?
"Đã."
Quả thật là Dạ Thiên Tuyết, không một chữ thừa thãi. Bạch Lộ Miên nghe xong, nụ cười bỗng trở nên gượng gạo.
"Em chưa có dịp gặp lại cô ấy, không biết cô ấy sống có tốt không?"
Vâng, thưa là tôi sống rất tốt.
Lạc Tranh có nên cảm ơn cô bạn này còn nhớ tới mình không nhỉ.
"Lạc Tranh."
Cô giật mình khi nghe tiếng gọi của Khương Ninh từ phía đối diện. Chị ta dường như không biết cô đang nghe lén hay sao ấy, vừa gọi to vừa cười đi thẳng tới chỗ cô.
Hai người phụ nữ kia đương nhiên cũng nghe thấy, họ hướng mắt về phía này. Lạc Tranh day day trán âm thầm thở dài, lại làm điều ngu ngốc nữa rồi, cảm giác thật muốn độn thổ.
"À... chào chị." Lạc Tranh nhích ra một chút, gượng cười đáp lại Khương Ninh.
Riêng Khương Ninh vẫn chẳng nhận ra điều gì, tiếp tục cười: "Đến thăm chú Lạc sao?"
"Vâng."
"Trùng hợp thật. Bác sĩ Dạ thì cô biết rồi, còn đây là bác sĩ Bạch, cũng là đồng nghiệp của tôi. Cô ấy mới về đây công tác."