Tiểu Pháo Hôi Cá Mặn Bị Thế Tử Gia Để Mắt Tới

Chương 22: Cho tiền đi dạo Ninh thành

Đế Tử Huân nhìn bát trà trong tay, ngây người.

Lúc này Mục Tư An toát mồ hôi thay cho Tư Phù Khuynh.

Thế tử ai kia có bệnh sạch sẽ, hoặc cho dù là người hơi kỹ một tí cũng sẽ chút bệnh sạch sẽ.

Hành vi này của Tư đại tiểu thư là muốn khiến Thế tử buồn nôn à?

Lợi hại!

Bây giờ hắn không phục ai hết, chỉ phục Tư Phù Khuynh thôi!

Đế Tử Huân quả nhiên vứt cái bát chuyên để uống trà trong tay đi: “Đổi cái mới của ta.”

“Được!”

Mục Tư An lập tức phân phó bên dưới.

Đợi khi bát trà mới được đưa tới, Đế Tử Huân đã hết hứng uống trà: “Cứ để Tạ Thất đi theo như ruồi nhặng cũng khá bực mình.”

“Đúng thế, rất bực mình.” Mục Tư An phụ họa.

Bỗng nhiên tâm tư của hắn ta xoay chuyển, hắn ta lại trêu: “Thế tử gia muốn ra tay rồi sao? Có thấy máu không?”

“Không.” Đầu ngón tay của Đế Tử Huân gõ nhẹ vào bát trà.

Trôi qua hai ngày nữa.

Đoàn xe của Đế Tử Huân đã tới một tòa thành - Ninh thành.

“Cô nương, đoàn xe sắp tới Ninh thành rồi.” Lời của Xuân Đào cách lớp rèm cửa truyền vào, trong giọng nói mang theo sự mừng rỡ.

Tư Phù Khuynh nghi hoặc: “Tới Ninh thành thì sao?”

“Ơ? Cô nương không muốn đi ngắm nhìn sao?”

“Có cái gì đẹp để ngắm? Nơi nghèo nàn thì ở đâu cũng thế.”

Xuân Đào nói với kiểu đầy mong chờ: “Ninh thành thì khác, nó là thành trì lớn, buôn bán đủ các thứ.”

“Thật sự có tất cả mọi thứ ư?” Lúc này Tư Phù Khuynh đã có hứng thú.

“Đúng vậy.” Xuân Đào mỉm cười: “Nghe nói chỉ cần có ngân lượng, cái gì cũng có thể mua được.”

“Ơ…”

Chút tâm trạng hứng thú của Tư Phù Khuynh, lập tức mất tiêu.

Lý do ư? Ha, trên người cô không có cắc bạc nào cả!



Đường phố của Ninh thành rất tấp nập.

Xe ngựa đi qua đi lại, tiếng mời chào của các chủ sạp hàng không dứt bên tai.

Nơi mà đoàn xe dừng chân là một trạch viện lớn, nghe nói là sản nghiệp của Đế Tử Huân ở Ninh thành.

Tư Phù Khuynh nhảy xuống xe ngựa, nhìn xung quanh.

Nhìn thấy có người đang xuống xe ngựa, rõ ràng hôm nay không vội lên đường: “Xuân Đào, giờ mới là buổi trưa, không đi nữa à?”

Xuân Đào cung kính đáp lời: “Tiếp theo sẽ có một đoạn đường núi không dễ đi lắm, phải chuẩn bị một chút đồ.”

“Không được bình yên sao?”

“Cũng không phải sợ điều đó, chỉ là trước không có thôn sau không có hàng quán thôi.”

“Vậy sẽ phải ngủ ngoài trời à?”

“Đúng vậy, phải mất mấy ngày.”

“...” Vậy quả thật cần phải bổ sung nhu yếu phẩm.

Tư Phù Khuynh quan sát một vòng căn phòng sẽ ở tối nay. Cô muốn ra ngoài đi dạo, nhưng nghĩ tới việc mình không có tiền thì lại nhịn.

Lúc này, bên ngoài có động tĩnh.

Không lâu sau, Xuân Đào đi vào, trong tay còn cầm một cái túi tiền.

Xuân Đào nói: “Cô nương, Mục công tử đưa ít ngân lượng qua, nói người tùy ý tiêu.”

Hai mắt Tư Phù Khuynh chợt sáng lên, cô nói: “Cho ta sao?”

Rất tốt, rất tốt!

Giờ có thể dạo phố rồi!

Tư Phù Khuynh vui vẻ hô lên, lập tức muốn ra ngoài.

Xuân Đào còn chưa sắp xếp đồ đạc thì đã vội vàng đi theo ra ngoài.

Đế Tử Huân nghe được báo cáo, hắn nói: “Khá tràn trề tinh lực.”

“Đúng vậy, giống như không biết mệt. Một tiểu cô nương thì lấy đâu ra tinh lực vậy chứ?” Ngay cả Mục Tư An đi đường vội vàng mấy ngày nay cũng có hơi mệt mỏi.

“Nữ nhân vốn rất kỳ lạ.”

“Đúng thế, kỳ lạ, rất kỳ lạ.”

“...”