Tiểu Pháo Hôi Cá Mặn Bị Thế Tử Gia Để Mắt Tới

Chương 20: "Tưởng" là ma

“Tạ Thất này giống như keo dán chó, sao không dứt ra được vậy.” Mục Tư An liếc nhìn đằng sau.

Đế Tử Huân đang dùng khăn tay lau kiếm trong tay, nói: “Kệ hắn.”

“Ngài không buồn nôn à?”

“Hắn nói không chừng thấy ngươi buồn nôn.”

“Phì, ta ở trong mắt người ta là cái gì chứ? Người ta mà buồn nôn cũng là buồn nôn vì ngài.”

“...” Động tác lau kiếm của Đế Tử Huân khựng lại.

Tạ Thất có dụng ý khác nhỉ?

Hắn liếc nhìn về phía Tư Phù Khuynh, sau đó tiếp tục lau kiếm.

Mục Tư An nhìn theo rồi thốt lên: “Đại tiểu thư xuống xe rồi.”

“Có gì mà phải kinh ngạc chứ?” Đế Tử Huân nhìn về bên đó.

“Có đó, mấy ngày nay đại tiểu thư gần như đều ở trong xe ngựa.” Mục Tư An sờ cằm: “Người này thật là khác biệt. Không kêu khổ cũng không kêu mệt, cho cái gì thì ăn cái đó, không giống tiểu thư được chiều thành quên.”

“Chắc trong khoảng thời gian mất tích đã chịu không ít khổ sở.”

“Ngài thật sự cảm thấy như vậy sao?”

“Đây là lời giải thích ổn nhất.” Trong lòng Đế Tử Huân có nghi ngờ nhưng sẽ không nói ra. Người lạ có thể không cảm thấy cảm giác không ăn nhập trên người Tư Phù Khuynh, nhưng người quen…

Ở một bên khác.

Tư Phù Khuynh vặn eo, nhìn trái nhìn phải.

Cô đang muốn nói chuyện với Xuân Đào—

“Phù Khuynh.”

Ở đằng sau vang lên một tiếng gọi.

Tư Phù Khuynh nghe vậy thì cả người rung lên.

Cô quay đầu thì nhìn thấy Tạ Ngọc, đứng cách cô khoảng một trượng. Ba ngày nay, cô đã cố gắng tránh rồi, thế mà hắn ta còn tìm tới?

Tư Phù Khuynh chớp mắt, lập tức giả ngốc: “Ngươi đang gọi ta sao?”

“Phù Khuynh vẫn còn giận ta à?”

“Sao có thể chứ.” Trong lòng Tư Phù Khuynh chết lặng.

Tạ Ngọc bước lên vài bước, khoảng cách của hai người gần hơn.

Tư Phù Khuynh suýt nữa bị dọa lùi lại, có điều cô đã kìm lại!

Giọng nói của Tạ Ngọc rất trong, hắn ta nói: “Phù Khuynh, hôm đó ta đã đợi ngươi cả đêm.”

“Hôm nào?” Tư Phù Khuynh mở mịt.

Ánh mắt của Tạ Ngọc lóe lên, hắn ta nói: “Giờ tuất ba khắc, dưới cây đa ở phía đông của thôn.”

Tư Phù Khuynh vừa nghe vậy thì à một tiếng: “Là ngươi à! Không để lại tên, ta còn tưởng là trò đùa quái đản của ai đó.”

Tạ Ngọc: …

Nên tin Tư Phù Khuynh không?

Nhưng phản ứng của Tư Phù Khuynh không giống đang diễn.

Đương nhiên không diễn rồi, Tư Phù Khuynh vào vừa rồi cũng mới biết, là nam chính đại nhân hẹn mình. Cô… có phải đã bỏ lỡ vở kịch hay ho gì không?

Tạ Ngọc bình tĩnh lại, sau đó nghi hoặc hỏi: “Tối hôm ở nhà trọ, ta kêu ngươi xuống, ngươi còn…”

Tư Phù Khuynh lại “ối” một tiếng: “Tối đó cũng là ngươi à.”

“Không phải ta, vậy ngươi nghĩ là ai?”

“Ma!”

Tư Phù Khuynh thuận miệng nói ra, lại đưa tay chỉ vào quần áo của hắn ta, bổ sung với vẻ cổ quái: “Quần áo trắng, đèn l*иg trắng, đêm hôm khuya khoắt…”

Tạ Ngọc: …

Xuân Đào ở một bên vội vàng cúi đầu, vai rung rung.

Buồn cười lại không thể cười!

Nụ cười trên gương mặt đẹp trai của Tạ Ngọc không thay đổi, nhưng trong lòng lại không bình tĩnh nổi.

Bây giờ hắn ta có thể chắc chắn, tiểu cô nương này thay đổi rồi.

Tiểu cô nương trước đây mỗi khi nhìn thấy hắn ta, mắt sẽ long lanh. Hiện nay đã không còn mà trở nên vừa xa lạ vừa xa cách, điều này khiến tâm trạng của Tạ Ngọc rất phức tạp.

Lẽ nào, Tư Phù Khuynh đã biết cái gì đó sao?

“Tư Phù Khuynh! Qua đây!”

Tiếng gọi của Đế Tử Huân đã cắt đứt dòng suy nghĩ của Tạ Ngọc.

Tư Phù Khuynh quay đầu như kiểu bất ngờ lắm, nhìn thấy Đế Tử Huân thì giống như nhìn thấy ca ca ruột, lập tức chạy về phía hắn, nam chính đáng thương bị cô bỏ lại.

Đúng thế, cô cố tình đó.

Nam chính nhìn một cái là biết không có ý tốt!

Cố gắng tránh xa hắn ta ra, để hắn ta không tính kế được!

Tạ Ngọc nhìn bóng lưng của hai người thì nhíu mày.

Sau khi Tư Phù Khuynh đi xa, còn lén quay đầu nhìn.

Thấy đối phương xoay người rời đi thì mới thở phào.