Tiểu Pháo Hôi Cá Mặn Bị Thế Tử Gia Để Mắt Tới

Chương 8: Ngươi thật độc ác (2)

Một giọng nói của nam tử trưởng thành vang lên.

Mọi người suýt nữa đánh nhau, lập tức dừng lại.

Tư Phù Khuynh nhìn về nơi phát ra tiếng quát, từ trong căn nhà tranh ở giữ có hai thanh niên ăn mặc giống nhau, tay cầm bội kiếm đi ra.

Hai thanh niên đi ra, chia ra canh giữ ở hai bên cửa.

Sau đó có một công tử trẻ tuổi mặc trường sam màu trắng đi ra, hắn ta mày thanh mắt tú, khí chất bất phàm. Mỗi một cử chỉ động tác đều mang theo sự nho nhã chính trực của văn nhân, rất dễ có được thiện cảm của người qua đường.

Ra sân kiểu này, nhìn thoáng cái đã biết xuất thân không tệ.

Không chỉ giàu có, còn có quyền thế.

Nhà phú quý bình thường không nuôi nổi hộ vệ cầm bội kiếm.

Chỉ có điều, Tư Phù Khuynh chỉ lạnh nhạt liếc nhìn, cô không có hứng thú.

Mặc kệ ngươi là ai, cũng đừng hòng phá hỏng cục diện tốt đẹp này.

Tư Phù Khuynh quyết định ra tay áp chế trước, cô lớn giọng quát: “Tần Uyển Điệp, ngươi thật sự quá ác độc! Ta có lòng tốt cứu ngươi, ngươi không những không cảm kích, còn ăn trộm tiền và lương thực của nhà ra, bị bà bà phát hiện, ngươi còn táng tận lương tâm gϊếŧ người diệt khẩu! Tối hôm đó, nếu ta cũng tỉnh giấc, ngươi có phải sẽ gϊếŧ cả ta hay không?”

“Tần Uyển Điệp, ngươi chưa từng nghĩ oan hồn của bà bà, buổi tối sẽ tới tìm ngươi à? Một kẻ gϊếŧ người!”

Đã làm chuyện xấu, còn muốn cô không nói ra ư?

Nằm mơ đi!

Lần này, xung quanh chợt yên tĩnh.

Những người vây xem tại đó đều kinh ngạc nhìn sang Tần Uyển Điệp.

Sắc mặt Tần Uyển Điệp trắng bệch, giải thích: “Không có! Ta không phải kẻ gϊếŧ người, không phải!”

Nàng ta không hề muốn chết người, cũng chưa từng nghĩ sẽ gϊếŧ người!

Nhưng nàng ta rõ ràng đã bỏ thuốc mê với hai người bọn họ, cũng không biết tại sao bà bà đó vẫn sực tỉnh…

“Đợi bọn ta trưởng thành thì sẽ trả cho ngươi lương thực!” Một đứa trẻ lớn ở bên cạnh hoảng loạn hét lên.

Tần Uyển Điệp nghe vậy giống như bắt được khúc gỗ nổi trong nước: “Đúng thế, bọn ta chỉ là tạm thời mượn lương thực của ngươi để vượt qua ải khó, rồi sẽ trả lại cho ngươi.”

“Mượn ư?!”

Ha ha ha!

Tư Phù Khuynh bật cười một tiếng: “Nói theo cách của ngươi thì trên đời này không có kẻ trộm rồi! Bởi vì bọn họ cũng chỉ mượn mà thôi.”

“Phì.”

“Ha ha…”

Xung quanh có người không nhịn được mà bật cười, chỉ chỉ trỏ trỏ.

Nhưng kiêng kỵ sự xuất hiện của ba nam tử lạ kia nên không dám quá đáng.

Tư Phù Khuynh nhân lúc Tần Uyển Điệp hoảng loạn thì rút con dao nhỏ ra, nhanh chóng cắt đứt cái dây buộc của lệnh bài ngọc, sau đó lùi ra đằng sau Hồ Tam.

Hai cô gái tách nhau ra.

Đám người Hồ Tam vây Tư Phù Khuynh ở trong trung tâm, bảo vệ cô.

Tư Phù Khuynh vứt lại mẩu dây buộc bị đứt cho Tần Uyển Điệp, sau đó cẩn thận cất lệnh bài ngọc vào trong người.

Sợi dây buộc đỏ này là cái mới.

Sợi của nguyên chủ đã cũ, bị đứt lâu rồi, cũng không biết bị vứt ở góc nào.

Tần Uyển Điệp rất xấu hổ: “Ngươi có ý gì?”

Tư Phù Khuynh cười lạnh: “Ha, ta có thể có ý gì? Đồ không thuộc về ta, cho dù là nửa sợi dây, ta cũng sẽ không thèm.”

“Ngươi…”

Tần Uyển Điệp ngoài xấu hổ thì vừa tức vừa hận.

Hành vi này của Tư Phù Khuynh giống như tát một cái vào mặt nàng ta.

Một thanh niên cầm bội kiếm trong số đó bỗng cười mỉa: “Một đại tiểu thư ngỗ ngược tùy hứng, vậy mà ăn nói thật hùng hồn, bách tính ở kinh thành nghe được, chắc sẽ cười cả 1 năm.”

“Đúng thế, thật nực cười.”

“Tư đại tiểu thư là muốn bỏ ác hướng thiện à?”

Một thanh niên khác cũng phụ họa.

Công tử mặc đồ trắng thì hơi nhíu mày, có chút khiến người khác không nhìn thấu được.