Thập Niên 90: Tôi Có Thể Nghe Thấy Thanh Âm Của Hung Khí

Chương 30

Yến Vân nghe Lâm Tuyên Hòa đảm bảo, mới thở phào nhẹ nhõm.

Trẻ con bây giờ thực sự không biết trời cao đất rộng, chúng phải đối mặt với những tên côn đồ hung ác. Một khi xảy ra chuyện ngoài ý muốn, có thể sẽ mất mạng.

May mà Lâm Tuyên Hòa nghe lời khuyên.

Không chỉ nghe lời khuyên, mà còn rất lễ phép, còn nói tạm biệt chú với anh…

Chú ư?!

Hoàng hôn buông xuống, ánh trăng bạc thay thế ánh nắng ấm áp.

Lâm Tuyên Hòa không trực tiếp về nhà họ Lâm, mà mua một túi táo, vòng qua nhà Trần Húc Huy.

Nhà Trần Húc Huy nằm ngay sau nhà họ Lâm, cũng là một ngôi nhà nhỏ độc lập.

Nhà họ Trần là do ông nội của Trần Húc Huy để lại, cha mẹ Trần Húc Huy đều không sống ở đây, chỉ có một mình Trần Húc Huy ở.

Lâm Tuyên Hòa gõ cửa, bên trong nhanh chóng có tiếng đáp lại.

Trần Húc Huy mặc một chiếc áo ba lỗ màu xám, trên cổ đeo tạp dề màu vàng, trông như đang nấu cơm tối.

Gặp Lâm Tuyên Hòa, Trần Húc Huy trong lòng kinh ngạc, anh ta nhanh chóng điều chỉnh lại mình, bước nhanh tới mở cửa: "Sao cậu lại đến đây?"

"Anh trai tôi về rồi." Lâm Tuyên Hòa cười khổ: "Không muốn ở nhà, lại không quen ai khác nên nghĩ đến cậu. Có thể làm phiền cậu một bữa cơm không?"

Trần Húc Huy do dự một lát, mới nhường đường cho Lâm Tuyên Hòa: "Mời vào nhưng cậu nên nói trước một tiếng, tôi chỉ nấu mì tương đen, không có gì chiêu đãi cậu cả."

"Không sao tôi thích ăn mì tương đen mà." Lâm Tuyên Hòa mỉm cười nói: "Là tôi làm phiền cậu rồi, hôm nào tôi mời cậu đi ăn ở quán cơm mới mở."

"Được." Trần Húc Huy cười nói: “Cậu vào trước đi, tôi ra ngoài mua thêm ít đồ ăn."

Lâm Tuyên Hòa không từ chối.

Cô đang cần phải dụ Trần Húc Huy đi, chỉ có thể mặt dày đồng ý.

Đợi Trần Húc Huy đi xa, Lâm Tuyên Hòa thu lại nụ cười, nhanh chân bước vào nhà họ Trần.

Cấu trúc nhà họ Trần cũng giống nhà họ Lâm. Chỉ có điều ngôi nhà này là của ông nội Trần Húc Huy nên đồ đạc có phần cũ kỹ.

Ghế sofa và bàn đều là đồ từ những năm sáu mươi để lại.

Nhà cửa được dọn dẹp rất sạch sẽ, có thể thấy Trần Húc Huy là một người đàn ông sạch sẽ.

Lâm Tuyên Hòa lướt mắt nhìn một lượt, không thấy có gì bất thường.

Cô đang định lén lút lên tầng hai xem thử thì bên tai đột nhiên truyền đến giọng nói quen thuộc của một người đàn ông: "Chật quá, chật quá..."

Âm thanh ấy như lơ lửng giữa không trung, hư vô, yếu ớt, quanh quẩn bên tai Lâm Tuyên Hòa.

Điện áp khu phố cũ không ổn định, đèn điện trên đầu nhấp nháy, bóng tối thoáng chốc vụt qua.

Lâm Tuyên Hòa không sợ bóng tối, không sợ ma quỷ, thậm chí không sợ người.

Cô là thanh niên thời đại mới, đặc điểm là gan lớn, không tin vào ma quỷ. Chỉ là một chiếc đèn hỏng thôi, không dọa được cô.

Lâm Tuyên Hòa bình tĩnh lùi xuống cầu thang, tìm kiếm nguồn âm thanh.

Âm thanh ấy lại vang lên: "Thân hình uyển chuyển của tôi sắp bị ép nát rồi..."

Trong nháy mắt, cơ thể Lâm Tuyên Hòa cứng đờ, da đầu tê dại.

Thân hình uyển chuyển không ngừng văng vẳng bên tai cô.

Âm thanh này giống hệt với âm thanh của Bộ ấm trà mà Trần Húc Huy tặng cho nhà họ Lâm, không thể nào phân biệt được. Nhưng rõ ràng Bộ ấm trà đó vẫn còn ở nhà họ Lâm, cô đã khóa nó trong ngăn kéo rồi.

Tim Lâm Tuyên Hòa đập chậm lại, cô nheo mắt nhìn xung quanh.

Ngôi nhà của Trần Húc Huy, toàn là đồ nội thất cũ đã phai màu.

Gió nhẹ thổi qua, đèn sợi đốt trên đầu lắc lư, ánh đèn vàng cũng theo đó mà đung đưa.

Trong sân liên tục phát ra tiếng "Kẽo kẹt", có lẽ là do cửa không đóng chặt.

Trần Húc Huy có thể sẽ trở về bất cứ lúc nào, Lâm Tuyên Hòa không dám chậm trễ, vội vàng hỏi: "Không phải cậu đang ở nhà tôi sao? Sao lại xuất hiện ở nhà họ Trần, cậu đang ở đâu?"

"Quả nhiên là đồ ngốc." Giọng nói kiêu ngạo của Bộ ấm trà truyền đến: "Tôi làm gì có mắt, sao biết được mình ở đâu chứ? Con người có thể cử một người thông minh hơn đến nói chuyện với tôi không?"

Lâm Tuyên Hòa: "..."

Cô bị một hung khí cũ kỹ khinh thường.

Lâm Tuyên Hòa thử đi về hướng phát ra âm thanh.

Âm thanh này có vẻ như phát ra từ một chiếc tủ năm ngăn.

Lâm Tuyên Hòa đi đến trước tủ năm ngăn, thấy trên đó có một chiếc đĩa sứ trắng, trên đĩa còn có dao và nĩa.

Lâm Tuyên Hòa mơ hồ nghĩ đến điều gì đó, cô kinh hãi nói: "Là cậu sao?!"

"Tất nhiên là tôi, nếu không thì còn có thể là ai chứ? Cô mau thả tôi ra, chật quá, tôi sắp không thở nổi rồi."

Toàn thân Lâm Tuyên Hòa run lên.

Âm thanh này không phải phát ra từ phía trước, mà là phía sau!