Thập Niên 90: Tôi Có Thể Nghe Thấy Thanh Âm Của Hung Khí

Chương 23

Trần Húc Huy chở Lâm Tuyên Hòa đi qua từng cửa hàng nhỏ.

Tân Thị những năm 90, các cửa hàng mọc lên như nấm, trong đó có cả máy chơi game hiệu Mộng Tưởng do công ty của Lâm Thanh Ngọc kinh doanh.

Tuy nhiên, Lâm Tuyên Hòa không để ý đến những điều đó, cô nhíu chặt mày, chăm chú nhìn Trần Húc Huy từ trên xuống dưới.

Điều kỳ lạ là, từ khi rời khỏi nhà họ Lâm, cô không còn nghe thấy tiếng của tiếng của hung khí nữa.

Trần Húc Huy có phải là kẻ gϊếŧ người không?

Nếu có, thì anh ta đã gϊếŧ ai?

Khi Lâm Tuyên Hòa đang mải mê suy nghĩ, Trần Húc Huy đột nhiên dừng lại.

Tiếp đến, một người đàn ông quen thuộc bước tới, nhìn thấy Lâm Tuyên Hoà thì sững sờ: “Khê Tuyên Hòa?”

Gia đình nuôi dưỡng Lâm Tuyên Hòa là họ Khê, vì vậy trong sổ hộ khẩu, Lâm Tuyên Hòa vẫn được gọi là Khê Tuyên Hòa.

Tuy nhiên, tên thật của Lâm Tuyên Hòa giống với tên thật của nguyên chủ, vì vậy cô thích giới thiệu tên thật của mình hơn.

Người đi đến là Yến Vân, anh mang một đôi bốt dài, càng khiến cho bản thân trông cao hơn, tỷ lệ cũng cân đối.

Phía sau anh là một bà lão rách rưới.

Mái tóc của bà bạc trắng, không biết bao lâu rồi chưa được chải chuốt, tất cả đều bết dính vào với nhau.

Đôi dép trên chân bà ấy đã rách toạc nhiều lỗ, ngón chân lộ hẳn ra ngoài, trông rất đáng thương.

Khác với những người lang thang bình thường, trước ngực bà treo một tấm biển, trên đó viết bốn chữ “Tìm con gái”.

Lâm Tuyên Hòa tò mò hỏi: “Đội trưởng Yến, anh đang làm gì vậy?”

Yến Vân nói: “Vừa mới đi ăn mì với bà ấy, giờ mới đưa bà ấy về nhà.”

Nói xong, Yến Vân liếc nhìn Trần Húc Huy: “Sao hai người lại đi cùng nhau?”

Lâm Tuyên Hòa thành thật trả lời: “Gia đình muốn chúng tôi hẹn hò, giờ chúng tôi đang đi thư viện.”

Con ngươi của Yến Vân mở to trong chốc lát.

Phản ứng đầu tiên của anh là, cô gái này ra gì phết, bắt được cả cá hai tay.”

Phản ứng thứ hai là, không biết có thể nhờ cô gái này dạy mình không.

Tiếp chiêu.

Lâm Tuyên Hòa không biết Yến Vân đang suy nghĩ lung tung điều gì, trong mắt cô chỉ có vụ án. Thấy Yến Vân dường như quen biết Trần Húc Huy, cô chủ động hỏi: “Hai người quen nhau à?”

Yến Vân không nói gì, liếc nhìn Trần Húc Huy: “Gặp nhau vào lần, không thân lắm.”

Trần Húc Huy xuống xe, dìu Lâm Tuyên Hòa xuống trước, sau đó dựng xe đạp sang một bên.

Anh ta đi về phía bà lão, vẻ mặt nghiêm trọng nhìn bà.

Lâm Tuyên Hòa càng nhìn càng thấy kỳ lạ: “Họ đang làm gì vậy?”

“Chử Tú Anh trước đây từng làm giúp việc cho nhà họ Trần, chăm sóc ông nội của Trần Húc Huy. Sau này con gái của Chử Tú Anh bị mất tích, bà ấy không đi làm nữa, suốt ngày tìm con. Nhưng đã tìm kiếm nhiều năm, chồng bà ấy cũng sớm ly hôn rồi bỏ đi, nhà mẹ đẻ cũng không muốn chu cấp cho bà ấy nữa. Mấy năm nay tinh thần bà không được tốt lắm, chỉ đủ khả năng tự chăm sóc bản thân.”

Kẻ buôn người ở đều tồn tại ở mọi thời đại.

Lâm Tuyên Hòa nghĩ đến việc Trần Húc Huy mang theo hung khí, vô thức hỏi: “Việc con gái bà ấy mất tích có liên quan đến nhà họ Trần không?”

“Chuyện này tôi cũng không rõ, đây là vụ án của thầy tôi, ông đã nghỉ hưu rồi.” Yến Vân nheo mắt nhìn Trần Húc Huy, cười nửa miệng nói: “Tuy nhiên tôi nhớ khi con gái Chử Tú Anh mất tích, bà ấy đã không đến nhà họ Trần làm việc hai năm rồi. Mấy năm nay bà ấy sống không tốt, Trần Húc Huy thường xuyên giúp đỡ bà ấy. Thầy tôi nói, người này không tệ, cô có thể cân nhắc, Lâm Thanh Ngọc có gì tốt chứ?”

Trong số các bạn học cấp ba, Yến Vân và Lâm Thanh Ngọc nổi tiếng bận bịu. Những người bạn cũ quen thuộc của họ đều trêu chọc hai người là ế mãn kiếp, ai cưới người kia sẽ gặp xui xẻo.

Yến Vân không cho phép chỉ còn lại mình là kẻ độc thân.

Lâm Tuyên Hòa tự động bỏ qua ba chữ “Lâm Thanh Ngọc”, nắm bắt ý tứ lời nói của anh: “Có vẻ như anh không nghĩ như vậy?”

Yến Vân chỉ cười không nói.

Lâm Tuyên Hòa truy hỏi: “Anh ta có phạm tội gì không?”