Thập Niên 90: Tôi Có Thể Nghe Thấy Thanh Âm Của Hung Khí

Chương 19

Lâm Tuyên Hoà vốn có đôi mắt thất thường, thậm chí không dám nhìn cô ta.

Nhưng vừa rồi Lâm Tuyên Hoà nhìn cô ta với ánh mắt mỉa mai vô cùng như thể đã nhìn thấu được suy nghĩ nhỏ nhặt của cô ta.

Điều này khiến Lâm Nhân cảm thấy bất an vô cùng.

Triệu Thục Giai ôm ngực lấy khăn tay lau nước mắt: "Con bé nó đang trách mẹ, nó đang trách mẹ."

Lâm Nhân đỡ bà ngồi lên ghế sofa, nhẹ nhàng khuyên nhủ: “Mẹ, dù sao Tuyên Hoà cũng đã trải qua nhiều năm vất vả như vậy, chuyện cậu ấy cảm thấy oán hận trong lòng là rất bình thường, chúng ta chỉ cần đối xử với cậu ấy tốt hơn là được.”

“Đáng ra không được nói như vậy.” Dì Trương lắc đầu bất mãn nói: “Nói gì thì nói, bà chủ vẫn là mẹ ruột của con bé ấy. Máu mủ ruột già, sao con bé ấy có thể oán trách bà chủ như vậy. Haiz, con bé này đúng là bị dạy đến hư hỏng rồi.”

Mày Triệu Thục Giai nhíu ngày càng sâu, nước mắt rớt ngày càng nhiều hơn.

Lâm Nhân nhíu mày, nhìn về phía Dì Trương: “Dì nói ít mấy câu đi.”

“Con nhìn mình xem, đứa trẻ ngốc nghếch này còn hướng về con bé ấy.” Dì Trương vươn ngón tay ra ấn nhẹ vào trán Lâm Nhân: “Có nhớ hồi nãy con bé kia nói gì con không? Con bé có xem con là người tốt đâu, con còn nói đỡ cho nó.”

Lâm Nhân liếc nhìn Dì Trương.

Triệu Thục Giai còn đang đắm chìm trong nỗi đau bị Lâm Tuyên Hoà trách móc, nghe được lời Dì Trương liền lau nước mắt nói: “Đúng vậy, cho dù con bé trách mẹ thì mẹ vẫn sẽ nhận, ai bảo mẹ không dạy được nó. Nhưng con có làm gì sai đâu chứ, con còn suy nghĩ cho con bé ấy. Thật sự lần này Tuyên Hoà có phần quá mức.”

Lâm Nhân cúi đầu không nói gì.

Triệu Thục Giai nắm lấy tay Lâm Nhân nói: “Hay là con đi gặp Tiểu Trần đi? Thằng bé thực sự là đứa trẻ tốt, rất trung thực, con cũng đừng nghĩ đến Tuyên Hoà.”

Lâm Nhân sợ đến mức run rẩy.

Cô ta ngẩng đầu cười ngượng ngùng: “Quên đi mẹ, con còn phải học hành chăm chỉ. Tốt nhất là mẹ nên giới thiệu cho Tuyên Hoà, cậu ấy còn nhiều thời gian.”

“Haiz, con cũng thấy rồi đấy, nhìn con bé nó có vẻ sẵn lòng chút nào không?”

“Cậu ấy không muốn…” Lâm Nhân ngập ngừng nói: "Mẹ có thể để Tiêu Trần đến nhà chúng ta. Cứ coi như bữa cơm bình thường, để bọn họ gặp nhau, có lẽ bọn họ sẽ thích nhau."

Triệu Thục Giai nhìn Lâm Nhân với vẻ đầy nghi ngờ.

Liệu Tiểu Trần có thể coi trọng một người không liên quan chút nào đến hai chữ ưu tú như Lâm Tuyên Hoà không? Đây thật sự là vấn đề không tưởng.

Sự bất đồng với Triệu Thục Giai hiến Lâm Tuyên Hoà quyết tâm kiếm tiền nhanh chóng để có thể rời khỏi nhà họ Lâm.

Cô thực sự không cần phải lưu luyến nhà họ Lâm.

Sáng hôm sau, ánh nắng mặt trời vẫn còn nhợt nhạt, Lâm Tuyên Hoà đã tỉnh dậy từ sớm.

Cô vén mùng lên, gấp chăn lại rồi lên kế hoạch trong đầu cho chuyến đi hôm nay.

Ngày kia cô ấy phải đi học, cô chỉ có một ngày để tìm vụ án để nhanh chóng kiếm tiền.

Lâm Tuyên Hoà dự định đến thư viện tìm báo cũ, ghi lại tất cả những vụ án trong những năm gần đây, sau đó đến Cục một chuyến, thử vận

may.

Lâm Tuyên Hoà không xuống lầu ăn sáng mà ăn tạm chiếc bánh bao chay mà cô mua trên đường ngày hôm qua.

Bánh bao lớn ở thập niên 90 không quá giống bánh bao ở đời sau. Chỉ cần ăn một cái là đủ no, khẩu phần rất đầy đặn.

Cô lấy sách giáo khoa của nguyên chủ ra, trong đó phần lớn chứa nội dung cô đã học.

Một số nội dung thậm chí đã lỗi thời, không thể áp dụng được nữa, rốt cuộc các phương tiện kỹ thuật đa dạng ngày nay vẫn còn rất lạc hậu.

Lâm Tuyên Hoà nhìn qua loa một lần, về cơ bản đã thuộc lòng hết.

Xem xong hết bài tập về nhà, Lâm Tuyên Hoà đi xuống lầu để chuẩn bị đến thư viện.

Thế nhưng vừa đến cầu thang, cô đã phát hiện trên ghế sô pha một người lạ.

Lâm Tuyên Hoà liếc nhìn người đàn ông.

Người đàn ông này khoảng 25 tuổi, trông trẻ hơn Yến Vân, nhưng không được đĩnh bạt như Yến Vân. Tuy nhiên nhìn anh ta khá cao gầy, ngũ quan thanh tú, ăn mặc cũng rất mới mẻ. Tất cả chúng kết hợp lại với nhau thì nhìn anh ta vẫn là người rất tuấn tú.

Ánh mắt của Lâm Tuyên Hoà không dừng lại trên người đàn ông quá lâu.

Những vị khách của nhà họ Lâm không liên quan gì đến cô.