Thập Niên 90: Tôi Có Thể Nghe Thấy Thanh Âm Của Hung Khí

Chương 17

Chính vì vậy, khi đối mặt với Triệu Thục Giai, tuy Lâm Nhân không hài lòng chút nào nhưng vẫn lựa chọn thành thật xin lỗi: “Là lỗi do con đã khiến mẹ lo lắng. Dạo này con bận học nên ở trong khuôn viên trường sẽ thuận tiện hơn, vì vậy con không có thời gian để quay lại."

“Tiểu đáng thương, giờ còn an ủi mẹ, mẹ hiểu cảm giác của con mà.” Triệu Thục Giai đau lòng nói: "Nhưng con phải hiểu, con mãi mãi là người của nhà họ Lâm. Nhà họ Lâm sẽ luôn dang tay chào đón con, sau này mẹ không cho con không về nhà suốt thời gian dài như thế đâu đấy!”

Hai mắt Lâm Nhân đỏ lên, cô ta nhìn Triệu Thục Giai với ánh mắt đáng thương, có vẻ như sẽ khóc bất kỳ lúc nào.

Nhìn bộ dáng thân mật của hai người này, Lâm Tuyên Hoà không khỏi thấy thương cho nguyên chủ.

Triệu Thục Giai luôn nói chuyện với Lâm Nhân bằng giọng điệu nhẹ nhàng, phàm là yêu cầu của Lâm Nhân, Triệu Thục Giai sẽ không bao giờ từ chối.

Tuy nhiên, khi đối mặt với Lâm Tuyên Hoà, giọng nói của bà luôn có vẻ bất mãn.

Đối với Triệu Thục Giai, người được giáo dưỡng tốt như Lâm Nhân mới là con gái của mình. Về phần Lâm Tuyên Hoà đã tới được nửa đường, sự tồn tại của cô không đáng kể.

Triệu Thục Giai nắm lấy cánh tay Lâm Nhân cười nói: “Nhân Nhân, mẹ quên chưa nói với con chuyện này, con có biết Tiểu Trần ở ngõ nhỏ sau nhà ta không? Ông nội của Tiểu Trần làm đồ sứ, hồi nhỏ con còn chơi với thằng bé đấy, con còn nhớ không? Tiểu Trần tới tuổi cập kê rồi, cô của thằng bé nhờ mẹ giới thiệu đối tượng cho nó. Mẹ cảm thấy hai đứa rất xứng đôi vừa lứa, con dành thời gian ra gặp thằng bé đi.”

Nghe vậy, Lâm Tuyên Hoà nghiêng đầu nhìn sang.

Cô và Lâm Nhân gần bằng tuổi nhau, nhưng Triệu Thục Giai chưa bao giờ nêu ra vấn đề gặp mặt với cô cả.

Có lẽ trong mắt Triệu Thục Giai, những người trẻ tuổi chất lượng cao như Tiểu Trần chỉ có thể giao cho Lâm Nhân.

Lâm Nhân nghe vậy thì trên mặt hiện lên vẻ xấu hổ, cô ta thận trọng liếc nhìn Lâm Tuyên Hoà rồi nói: "Mẹ, con không có ý đó. Nhiệm vụ của con bây giờ là học. Hay là…Mẹ giới thiệu cho Tuyên Hoà đi?”

Lâm Nhân nhìn sắc mặt Lâm Tuyên Hoà, châm chước nói: “Tuổi của Tuyên Hoà xấp xỉ với con, cũng đã tới tuổi phải kết hôn. Nếu đối phương là người tốt, chúng ta có thể cho họ gặp nhau."

Sự tồn tại của Lâm Tuyên Hoà sẽ không ảnh hưởng đến Lâm Nhân chút nào.

Lâm Nhân không ngừng kiểm tra điểm mấu chốt của nhà họ Lâm, kiểm tra phản ứng của Lâm Tuyên Hoà, cuối cùng đã đưa ra kết luận này.

Lâm Tuyên Hoà chỉ là một đứa trẻ nông thôn bình thường, nhát gan nhút nhát, không có dũng khí để tranh giành mẹ và anh trai với cô ta.

Vì vậy Lâm Nhân không ngại mà dành cho cô gái kia chút ý tốt để Triệu Thục Giai hiểu được, cô ta muốn bù đắp Lâm Tuyên Hoà.

Hơn nữa, cô ta đã có bạn trai rồi.

Giọng điệu của Lâm Nhân có phần tâng bốc.

Triệu Thục Giai do dự nói: “Tuyên Hoà à… Không biết Tiểu Trần có thích người có tính cách như Tuyên Hoà không. Tiểu Trần là người thích đọc sách, thằng bé cực kỳ quan tâm đến phương diện này."

Bà không trực tiếp nói xấu Lâm Huyền Hà, nhưng mỗi lời nói đều coi thường cô con gái này.

Nghe vậy, Lâm Nhân lại cảm thấy nhẹ nhõm.

Khi nghe những lời này, cô ta hiểu rằng trong lòng Triệu Thục Giai, bản thân mình quan trọng hơn.

Lâm Nhân càng hào phóng hơn nữa: “Mẹ, không biết sau khi tốt nghiệp Tuyên Hoà có kiếm được công việc gì tốt không. Nếu điều kiện của Tiểu Trần thực sự tốt thì sau này sẽ là sự đảm bảo cho Tuyên Hoà.”

Triệu Thục Giai vẫn còn rối rắm trong lòng.

Lâm Tuyên Hoà như không nghe được cuộc nói chuyện của hai mẹ con này, cất tờ báo đi, chuẩn bị đi lên lầu.

"Chờ một chút," Triệu Thục Giai ngăn cô lại, cảm thấy rất xấu hổ: "Hay là con gặp Tiểu Trần đi? Đúng như lời Nhân Nhân này nói, nếu thằng bé yêu con, sau này con sẽ có sự bảo đảm hơn.”

Lâm Tuyên Hoà không hiểu nhìn thoáng qua Triệu Thục Giai, “Không nhất định là con thích anh ta.”

Nói thế thì cô có khác gì cải trắng trong bếp không, để cho người khác tuỳ ý chọn lựa.