Thập Niên 90: Tôi Có Thể Nghe Thấy Thanh Âm Của Hung Khí

Chương 15

Yến Vân nói xong, còn dặn dò nói: “Vì cô tham gia phá án nên tôi mới nói cho cô biết. Cô không thể nói linh tinh ra bên ngoài, đặc biệt là phóng viên.”

Ở Tân Thị có vài toà soạn, chỉ chuyên tập trung vào các vụ án trong Cục. Yến Vân bị những người này nhìn chằm chằm đến đau đầu.

Đương nhiên Lâm Tuyên Hoà hiểu những quy định này, cô gật đầu nói: “Chắc chắn tôi sẽ không nói, nhưng mà đội trưởng Yến…”

Đôi mắt cô nóng bừng, chờ đợi mà nhìn anh: “Dạo này còn có vụ án khác không?”

Yến Vân ngẩn người ra: “Vụ án khác?”

“Đúng vậy…Kiểu gì sau này tôi cũng phải đến Cục làm việc nên tôi phải hiểu vài điều trước đã.” Lâm Tuyên Hoà cô gắng hết sức che giấu ý định của mình, thế nhưng đôi mắt sáng lấp lánh đã bán đứng cô hoàn toàn: “Thời điểm này có án mạng nào khác không? Có thể là cố ý tấn công người khác, hay là có tội phạm nào bị truy nã không?”

Yên Vân trầm mặc không lên tiếng, chỉ im lặng nhìn Lâm Tuyên Hoà.

Bỗng nhiên anh lại cảm thấy, Lâm Tuyên Hoà và Lâm Thanh Ngọc rất xứng đôi, cả hai biếи ŧɦái y hệt nhau.

Tuy Yến Vân thực sự nói tất cả tình huống của vụ án cho Lâm Tuyên Hoà, nhưng khi cô hỏi đến các vụ án khác, Yến Vân một mực không chịu nói.

Cô nài nỉ Yến Vân một hồi lâu, Yến Vân chỉ nhẹ nhàng phun ra mất chữ: “Chia tiền tiêu vặt cho tôi thì tôi sẽ xem xét một chút.”

Lâm Tuyên Hoà liền cầm tiền quay đầu đi.

Cô chưa tốt nghiệp đã tham gia vào vụ án, ngoại trừ mục đích vì nhân dân thì mục đích chính là đổi điểm lấy tiền.

Làm gì có chuyện chia bớt số tiền có trong tay mình chứ.

Yến Vân không muốn hợp tác cùng mình, Lâm Tuyên Hoà quyết định bản thân sẽ tự ra tay để có cơm no áo ấm.

Cô sưu tập vài loại báo cũ trong quá khứ, chỉ chú trọng vào tin tức xã hội, hy vọng tìm được vụ án chưa kết án. Vì quốc gia cống hiến một phần sức lực nhỏ bé, vì bản thân mà kiếm chút tiền tiêu vặt.

Tuy nhiên, Lâm Tuyên Hoà đã lấy tất cả báo cũ ở nhà họ Lâm lại không tìm được bất kể một thứ nào giống tin tức xã hội.

Ngay cả tin mèo và chó ở cách vách đánh nhau cũng được lên trang nhất.

Lâm Tuyên Hoà vừa bất lực tìm kiếm, vừa thở dài não nề.

Ở lối vào, Triệu Thục Giai nhìn cô như một con quái vật.

Hôm nay Lâm Tuyên Hoà thay đổi quá nhiều, không chỉ vứt tất cả rác rưởi ở trong phòng đi mà còn lật xem báo chí. Lâm Tuyên Hoà trước kia không hiểu vì sao nhà họ Lâm phải lãng phí tiền mua báo.

Có lẽ cuối cùng con bé này cũng thông suốt, có dự định chăm chỉ học hành.

Còn Dì Trương lại không tin, bà ta nói nhỏ bên tai Triệu Thục Giai: “Tôi nghĩ là con bé này sợ cô ném nó về nhà cũ nên mới cố tình lấy lòng bà chủ.”

Triệu Thục Giai cũng cảm thấy vậy.

Bà biết rõ bản tính của một đứa trẻ sẽ không dễ dàng thay đổi như vậy. Trạng thái hiện giờ của Lâm Tuyên Hoà có lẽ chỉ là để lấy lòng người nhà họ Lâm.

Triệu Thục Giai cau mày, bà thực sự không thích những đứa trẻ khôn lỏi.

Bà đi đến trước mặt Lâm Tuyên Hoà, vốn định nói gì đó thì nhìn thấy tờ báo Lâm Tuyên Hoà đang đọc, vẻ mặt đột nhiên thay đổi.

Triệu Thục Giai cúi người, đặt nhẹ ngón tay mới sơn xong lên trên tờ báo. Vẻ mặt không thể tin được mà nhặt tờ báo lên: “Tuyên Hoà, sao con lại xem mấy thứ này?”

Ở trường, Lâm Tuyên Hoà có thành tích kém thì thôi đi, mà ngành cô theo học cũng khiến Triệu Thục Giai bất mãn.

Làm cảnh sát, chưa nói đến chuyện ăn bữa nay lo bữa mai, có thể nói ngày nào cũng phải ở trong mưa sa bão táp.

Triệu Thục Giai vẫn luôn tâm tâm niệm niệm đổi chuyên ngành cho Lâm Tuyên Hoà. Làm cảnh sát không chỉ nguy hiểm, mà bà còn cảm thấy không nói nên lời khi nói chuyện với bạn bè dòng họ.

Con cái của bạn bè bà, không nhậm chức quan trong ở trong quân đội thì cũng là buôn bán kinh doanh kiếm được đầy bồn. Nếu để Triệu Thục Giai nói con gái ruột mình làm cảnh sát, chưa nói đến việc vừa khổ vừa mệt, còn cực kỳ nguy hiểm thì bà cực kỳ ngại ngùng.

Bởi vậy, Triệu Thục Giai đã sớm nói với Lâm Tuyên Hoà. Nếu muốn về nhà họ Lâm thì phải đổi chuyên ngành.

Lâm Tuyên Hoà rất vui vẻ đồng ý, vốn Triệu Thục Giai tưởng cô con gái này đã hồi tâm chuyển ý, không ngờ rằng con bé này còn âm thầm chú ý đến chuyện này.