Cho đến khi ở bệnh viện chờ kết quả kiểm tra, Tống Nhiên vẫn chưa hoàn hồn.
"Chết tiệt, vậy là chúng ta vượt qua cốt truyện gốc rồi phải không? Sẽ không có chuyện gì ngoài ý muốn xảy ra nữa phải không? Triệu Lâm đã gặp tai nạn như vậy, chắc chắn không thể nào lại có ba đứa con được nữa phải không? Không, không, không, không phải, hắn là nam chính, lẽ ra hắn có hào quang của nhân vật chính như tôi…”
Một giây sau, cô mạnh mẽ đứng lên, đẩy cửa ra liền chạy như điên ra ngoài hành lang.
"Tôi thực sự không muốn sinh ba đứa con cùng một lúc!"
Lần này cô ấy nổi điên khiến tôi có chút không kịp phản ứng, không ngăn cản đã để cô ấy chạy ra ngoài.
Liếc qua, tôi nhìn thấy người ở phòng khác nghe thấy ồn ào đi ra, nhìn bóng lưng Tống Nhiên điên cuồng chạy tới, rồi lại nhìn về phía tôi.
Tôi:"……"
Tôi nhanh chóng đóng cửa phòng bệnh lại.
Không ngờ giây tiếp theo quay người lại, bắt gặp ánh mắt Triệu Phú.
Chẳng biết anh đã tỉnh lại từ lúc nào, ánh mắt có chút ngơ ngác nhìn tôi.
Anh mở miệng và định nói——
“Thật xin lỗi đã làm phiền thiếu gia.” Thư ký của Triệu gia đột nhiên mở cửa, vội vàng bước vào.
"Tin tức vừa từ phòng phẫu thuật truyền đến, vết thương của Triệu Lâm trong vụ tai nạn xe hơi quá nghiêm trọng, tuy rằng miễn cưỡng giữ được tính mạng, nhưng là sau này chỉ có thể làm người thực vật, xác suất tỉnh lại cực kỳ bé nhỏ..."
"Cái gì!" Tống Nhiên đột nhiên từ đâu xuất hiện, hai mắt sáng ngời.
"Ý anh là sau này Triệu Lâm sẽ không tỉnh lại? Tôi không cần phải cưới hắn rồi đẻ ra ba đứa con đúng không?"
"Hả?" Thư ký có chút bối rối.
"Vâng đúng..."
Sau đó, cậu tựa hồ nghĩ đến cái gì.
"Nhị thiếu gia vẫn đứng tên một số tài sản và cửa hàng, nếu sau này anh ấy không tỉnh lại được..."
“Sau này nếu hắn không thể tỉnh lại, vậy bất động sản đứng tên hắn sẽ để lại cho vị hôn thê của hắn.” Triệu Phú ngắt lời thư ký, cười khúc khích nhìn Tống Nhiên.
"Đúng không?"
Tống Nhiên trong nháy mắt cảm thấy thắt lưng của mình không còn đau nữa, đầu không còn nhức nữa, ngay cả sự điên cuồng và bối rối vừa rồi trên hành lang cũng chẳng là gì cả.
"À, vâng, vâng! Tôi là vợ sắp cưới của anh ấy! Ôi trời, tôi thực sự rất buồn khi nghe tin anh ấy không thể tỉnh lại... Khi nào là thời điểm thích hợp để chuyển nhượng tài sản và cửa hàng?"
Mắt thường có thể thấy được Tống Nhiên cười đến nở cả hoa.
Thấy thế, tôi cùng Triệu Phú liếc nhau, cũng không nhịn được nở nụ cười.
Sau khi thư ký và Tống Nhiên rời đi, phòng bệnh cuối cùng cũng trở nên yên tĩnh.
Tôi nhìn Triệu Phú còn nguyên vẹn trên giường bệnh, trái tim vẫn treo lơ lửng kia rốt cục vào giờ phút này cũng rơi xuống.
"Hiện tại thì tốt rồi, cuối cùng chúng ta cũng có thể thoát khỏi cốt truyện ban đầu."
“Ừ.” Triệu Phú gật gật đầu, sau đó đột nhiên vươn tay, nắm lấy tay của tôi.
Anh ấy ngước nhìn tôi, lông mày cong lên, ánh mắt quá dịu dàng có chút vô thực.
"Vậy bây giờ em có thể nói em thích anh được không?"
Tôi ngẩn người.
Sau khi phản ứng lại, tôi vừa cười vừa rơi nước mắt.
"Vâng, em thích anh."
Tôi nhìn vào mắt anh ấy.
"Thật sự……"
Rất rất thích.