Quản lý sắp xếp cho tôi đến phòng VIP đưa rượu.
Nhưng không ngờ lần đầu tiên đẩy cửa ra đã nhìn thấy Tống Nhiên.
Giống như kiếp trước, cô ngồi ở giữa đám người, một thân váy trắng, chúng tinh phủng nguyệt.
Theo tuyến truyện, hiện tại cô hẳn là đã thích ứng với cuộc sống của một gia đình giàu có, cô được nhà Tống công nhận tính cách giản dị và tốt bụng, đồng thời là một công chúa nhỏ thực sự của nhà họ Tống.
Ngồi bên cạnh cô, đều là gương mặt quen thuộc, là mấy người bạn phú nhị đại trước kia của ta.
Tôi khẽ nhíu mày, cúi đầu đi vào.
Vốn dĩ tôi chỉ muốn đưa rượu xong rồi rời đi, bởi vì tôi còn có chuyện quan trọng hơn phải làm.
Nhưng bất đắc dĩ, khi xoay người, lại có người nhận ra.
"Tống Ngữ?" Người vừa nói vừa cầm micro, lời vừa dứt, căn phòng lập tức im lặng, mọi ánh nhìn đều đổ dồn về tôi.
“Thực sự là cô!” Người nọ như là thấy được cái gì vui vẻ, cười khẽ một tiếng.
"Tống đại tiểu thư của chúng ta, từ lúc nào đã chật vật như vậy?"
Lời vừa nói ra, trong phòng lập tức vang lên một trận cười.
"Quả nhiên giả là giả."
"Cười chết, cô cũng có ngày hôm nay."
Mà phú nhị đại Trương Lệ mở miệng trước lại tiến đến bên cạnh Tống Nhiên nói: "Cậu xem, Tiểu Nhiên, tôi đã nói Tống Ngữ chỗ nào cũng không bằng cậu.”
"Triệu Phú cũng chính là nể mặt thanh mai trúc mã mới làm ra vẻ, cậu yên tâm, chỉ cần thời gian, anh ta chắc chắn sẽ thích cậu."
Tống Nhiên liếc nhìn tôi, rụt rè nói: "Nhưng tôi nghĩ Triệu Phú vẫn thích cậu ấy hơn."
Nghe vậy, tôi hiểu ngay.
Hắn ta cố ý.
Bởi vì trong bữa tiệc sinh nhật ngày hôm trước, sau khi Triệu Phú tỏ tình mới phát hiện nhận lầm người, dẫn đến Tống Nhiên trở thành chuyện cười trong giới hào môn, vì thế đám người này vì lấy lòng Tống Nhiên, cố ý bỏ đá xuống giếng.
Thật trẻ con làm sao.
Trong lòng tôi giễu cợt, nhưng ánh mắt lại rơi vào một cô gái trong đám đông.
Người bạn thân cũ của tôi, Lâm Hiểu.
Kiếp trước, trước khi tôi bị phát hiện là thiên kim giả, gia đình cô ấy đã phá sản, sau khi bán đi tất cả tài sản mới miễn cưỡng trả hết nợ nần, một nhà làm lại ở một thành phố khác.
Sau khi sự kiện thiên kim thật giả bị phơi bày ra ngoài, tôi tuy rằng ở lại Tống gia, nhưng tiền tiêu vặt lại trực tiếp bị cắt một nửa.
Mặc dù vậy, tôi vẫn bỏ ra một nửa số tiền tiêu vặt của mình để giúp cô ấy vượt qua khoảng thời gian khó khăn nhất.
Đơn giản vì cô ấy là người bạn thân duy nhất của tôi.
Kiếp này, công ty của cô bất ngờ nhận được một lượng vốn lớn, không những không phá sản mà hai năm sau còn ngày càng thịnh vượng, tài sản tiệm cận nhà họ Tống.
Nhưng mà sau khi đối diện với ánh mắt của tôi, cô ấy lại có chút mất tự nhiên trốn về phía sau, giống như là có chút chột dạ.
Nhưng cuối cùng vẫn không mở miệng thay tôi nói một câu.
Kỳ vọng dần dần biến thành thất vọng.
Tôi mở miệng và muốn hỏi cô ấy, tại sao?
Nhưng tôi nhận ra rằng tôi chẳng thể hỏi gì cả.
"Tống Ngữ, cậu không sao chứ?" Tống Nhiên thấy vậy chủ động đi tới, "Thật xin lỗi, mọi người không phải có ý cười nhạo cậu."
Một bộ dáng thân thiết của hoa trắng nhỏ.
Nói một cách logic thì bây giờ tôi nên đặt ly rượu trên tay xuống “nhục nhã không chịu nổi” rồi quay người bỏ đi——
"Này này, sao cô lại rời đi? Đây là cách câu lạc bộ của cô huấn luyện nhân viên sao? Mau tới rót cho tôi một ly!"
“Có lẽ nếu tâm tình tôi vui vẻ, tôi có thể cho cô vài nghìn tệ tiền boa.”
"Tống Ngữ, rời khỏi nhà họ Tống, chắc hẳn cô rất khó khăn phải không?"
Thấy tôi không lên tiếng, hắn trợn mắt, càng nói khoa trương hơn: “Vừa vặn là tôi còn cần một người làm ấm giường.”
"Tôi thấy cô cũng có chút tư sắc, có dáng người chuẩn, không bằng đi theo tôi ..."
Thấy hắn nói ngày càng quá đáng, mọi người trong phòng cũng lộ ra vẻ mặt vui vẻ hóng kịch.
Chỉ có Tống Nhiên khẽ cau mày, chuẩn bị nói——
Một tiếng "rầm", cánh cửa phòng bị đá mở.
Triệu Phú đến muộn, khuôn mặt lạnh lùng, dưới ánh mắt chăm chú của mọi người, bước nhanh đi vào.
Anh đứng trước mặt Trương Lệ, ánh mắt sắc bén như dao, nghiến răng nghiến lợi hỏi: "Mày vừa mới nói, ai có chút tư sắc?"
Trong phòng rơi vào khoảng im lặng.
Ngay cả tôi cũng có chút kinh ngạc, Triệu Phú hướng nội, trừ khi anh ấy đi theo tôi, nếu không thì trước đây anh ấy rất ít khi đến những nơi như thế này.
"Anh, anh Triệu .." Trương Lệ không ngờ Triệu Phú lại đột nhiên xuất hiện, hai chân run rẩy yếu ớt, "Dạ em, em nói đùa..."
Trước mặt Triệu Phú, hắn không dám ba hoa.
"Ồ?" Triệu Phú nghiêng đầu, mặt không chút thay đổi nói: "Ai cho mày lá gan động đến cô ấy?"
Lúc này bên cạnh có người đến giải vây, là một phú nhị đại trước kia có quan hệ rất tốt với Triệu Phú.
"A, Triệu Phú, tôi biết cậu trước kia cùng Tống Ngữ quan hệ rất tốt, nhưng hiện tại cô ấy cùng chúng ta khác nhau, tất cả mọi người đều cùng nhau lớn lên, cậu cần gì vì cô ấy mà..."
Lời còn chưa dứt đã bị Triệu Phú cắt ngang.
"Cậu cũng biết chúng ta lớn lên cùng nhau sao?"
Vừa nói, anh vừa liếc nhìn người phú nhị đại kia, rồi nhìn mọi người trong phòng.
"Tống Ngữ đã làm gì sai? Cô ấy có muốn mình trở thành thiên kim giả không? Trước đây cô ấy có làm điều gì có lỗi mấy người à?"
"Lão tử trân trọng như công chúa, yêu thương không hết. Bọn mày thì cứ thế mà chà đạp?"
Anh cau mày khó chịu.
"Cmn chúng mày bị điên hết rồi đúng không?"