Tôi nằm mơ.
Mơ về mấy năm trước, lúc đó Lâm Tự vẫn đang nằm vùng.
Vào một đêm giáng sinh, tôi đến gặp anh, chúng tôi đi ngang qua giữa đám đông nhưng chỉ có thể nhìn nhau qua lớp giấy báo.
Anh đút tay vào túi quần, tựa lên lan can như người không xương.
Lâm Tự rất đẹp trai, mỗi khi cười trông vừa đẹp trai lại giống bad boy, chọc mấy cô gái đứng xung quanh không nhịn được nhìn qua liên tục.
Ngay trước mặt tôi, anh huýt sáo với hai cô bé.
Tôi đạp chân anh.
Anh kêu lên một tiếng, nhỏ giọng gọi tôi.
“Vợ à, anh chỉ giả vờ diễn trò thôi.”
Trên người anh dần dần nhiễm hơi thở của những thanh niên đầu đường xó chợ, nhưng ánh mắt vẫn trong suốt.
Âm thanh leng keng của những bài hát giáng sinh vang lên, anh ngửa đầu, trong lời nói mang theo một chút trêu đùa.
“Ba năm sau lại ba năm sau, ba năm sau rồi ba năm sau nữa.”
Đó là lời thoại trong phim “Địa ngục Vô Gian”, bộ phim trinh thám mà chúng tôi rất thích trước kia.
Anh quay đầu, qua ảnh chiếu ngược trong gương, chạm mắt với tôi.
“Khi nào anh mới cưới được em đây?”
…
Tôi buông tờ báo xuống, đi ngang qua anh.
“Sau khi làm xong nhiệm vụ, chờ anh tới cưới em.”.
…
Nhiệm vụ đã xong, nhưng tôi không chờ được anh tới cưới tôi.
Sáng sớm hôm sau thức dậy, bên cạnh trống trơn, không một bóng người.
Tất nhiên tôi biết anh chán ghét tôi, không muốn nằm cùng tôi trên một cái giường.
Lúc xuống lầu, tìm khắp mọi nơi vẫn không thấy anh đâu, tôi luống cuống.
Tôi tìm khắp mọi nơi trong nhà, nhưng không tìm thấy anh.
Tôi gọi điện thoại cho bạn bè, tay cầm điện thoại run lên.
Nhưng không có dấu vết của anh ở bất kỳ chỗ nào.
Tôi ôm đầu, ngồi xổm xuống đất.
Gần đây tôi luôn như vậy, mỗi khi nghiêm túc nghĩ về việc gì đó tôi sẽ bị đau đầu.
Đầu càng lúc càng đau khiến mắt tôi choáng váng, nhưng nỗi lo lắng vì không tìm thấy anh mới là cơn dày vò tôi thực sự.
Tôi hoảng loạn soạn tin nhắn, thậm chí còn tính nhờ đồng nghiệp cũ trong Cục giúp tôi điều tra.
Tim đập thình thịch càng lúc càng nhanh, cho đến khi một đôi giày trắng xuất hiện trước mắt.
“Cô đang làm gì?”
Giọng nói đều đều vẫn lạnh lùng và nhạt nhẽo như cũ.
Lâm Tự không phải là Lâm Tự, nhưng Lâm Tự vẫn là Lâm Tự.
Chỉ là người đàn ông lạnh lùng trước mắt, không còn giống với thiếu niên lớn lên trong trí nhớ của tôi nữa.
Tôi đứng lên, ôm lấy anh.
Không biết vì sao, tôi cực kỳ thích ôm anh.
Giống như chỉ cần ôm anh thì tôi có thể để lại hơi ấm của mình trên người anh, cho dù anh chưa bao giờ ôm lại tôi.
“Em tưởng anh bỏ đi rồi, Lâm Tự.”
Anh lùi lại một bước, không dấu vết đẩy tôi ra.
“Tôi chỉ đi tưới hoa mà thôi.”
“...”
Tôi cười cười, vén sợi tóc rũ xuống của mình ra sau tai.
“Tối nay muốn ăn gì? Em nấu cho anh…”
“Đừng giả vờ nữa, cô còn không cho phép tôi ra khỏi cửa.”
Anh cắt ngang lời tôi nói, cầm lấy quyển sách trên bàn, đi lên lầu.
Không cho Lâm Tự ra ngoài, vì sợ những kẻ trốn thoát trong vụ buôn lậu ma túy sẽ trả thù anh.
Nhưng càng như vậy, anh càng giống một con chim bồ câu bị nhốt trong l*иg hơn.
Càng hận tôi nhiều hơn.