Đại Sư Tỷ Sao Lại Như Vậy?

Chương 19: 0%

Trời vừa tảng sáng, bên trong nhà tranh đổ nát, Hoa Tập Liên vừa mới thu dọn xong, đang chuẩn bị đi luyện công buổi sáng, thì đã bị Dương Viêm Long chặn lại.

"Ê." Dương Viêm Long đứng ngoài cổng, cũng không đi vào, chỉ quay đầu, miễn cưỡng gọi chàng một tiếng để gây chú ý.

Hoa Tập Liên đứng bên trong nhà tranh, lộ ra gương mặt bị đánh sưng tấy.

Chàng buộc tóc đuôi ngựa cao bằng một sợi dây cột tóc đã cũ, không chỉ hai gò má, mà ngay cả gáy cũng đều hiện lên sưng đỏ hoặc là xanh tím một mảng, trông vô cùng doạ người.

Hôm qua vào lúc Dương Viêm Long đánh người, sắc trời khi đó u ám, hắn cảm thấy mình cũng chỉ đánh nhẹ mấy phát, không nghĩ là bây giờ nhìn dưới ánh mắt trời lại nghiêm trọng như thế.

Thật ra Hoa Tập Liên cũng không bị thương quá nghiêm trọng, chỉ là do da thịt của chàng quá trắng, hơi động vào một chút là đã rất dễ đỏ lên rồi.

"Đây, cầm lấy." Dương Viêm Long có hơi chột dạ, giọng điệu lúc nói chuyện khó tránh khỏi mang theo chút xấu hổ.

Hoa Tập Liên híp mắt, thần sắc cảnh giác.

Mặc dù Hoa Tập Liên đã quen ngụy trang, nhưng đứng trước dạng người như Dương Viêm Long thì dù cho có ngụy trang cũng đều không được ích lợi gì, chàng vẫn luôn lựa chọn trầm mặc.

Bởi vì thật lâu thiếu niên vẫn không lên tiếng, ánh mắt nhìn về phía hắn còn âm trầm, cho nên Dương Viêm Long bắt đầu lại thấy không vui.

Hắn không kiên nhẫn đem món đồ ném tới bên chân Hoa Tập Liên, sau đó khoanh hai tay trước ngực, nhìn chàng từ trên cao xuống, nói: "Đại sư tỷ đặc biệt đi lấy thứ này vì ta, không phải vì ngươi, hiểu chưa?"

Đại sư tỷ?

Hoa Tập Liên hướng mắt nhìn về phía chiếc hộp trên mặt đất.

Dương Viêm Long hừ lạnh một tiếng:"Dùng thì dùng, không dùng thì vứt." Sau đó xoay người rời đi.

Hoa Tập Liên đứng trên đống rơm rạ, chàng đưa mắt nhìn chằm chằm chiếc hộp kia, một lúc lâu sau khom lưng nhặt nó lên, mở ra, thế mà bên trong lại là một viên thuốc.

Một viên thuốc màu trắng rất nhỏ, Hoa Tập Liên cúi đầu ngửi thử, không có mùi gì kỳ quái, nhưng chàng vẫn không dùng nó, ngược lại còn vươn đầu ngón tay dùng chút lực đem nó bóp nát, sau đó rải hết xuống đất.

Thiếu niên lạnh lùng nhìn những vụn thuốc kia.

Đêm qua chàng đã cầu xin nàng như vậy, thế mà một ánh mắt nàng cũng chẳng thèm bố thí cho.

Bây giờ lại muốn đến đây làm người tốt.

Ha.

.

Bởi vì Dư Vọng Phong tự mình giải trừ hôn ước với Tô Từ Nhi, nên đã bị cha hắn đánh một trận, hiện tại vẫn còn đang nằm trên giường.

Thiên Huyền Tông là đệ nhất đại môn phái Tu Chân Giới, dùng thực lực mà chiếm được ngọn núi cao nhất Cô Tô, cũng là nơi giàu linh khí nhất.

Đang là mùa rét đậm, tuyết Cô Tô muốn rơi mà vẫn chưa rơi, từng tiếng xào xạc vang khắp dãy núi, đỉnh núi nhìn từ xa tựa như được áo một lớp đường.

Trên đỉnh núi cao nhất này, tấm biển Thiên Huyền Tông được khắc trên một phiến đá cao lớn.

Núi mây vờn quanh, lầu các trùng điệp, dọc theo đại điện trang nghiêm, có thể nhìn thấy một tòa tiểu viện u tĩnh được bao phủ bởi tiên thảo, khắp nơi đều có thể thấy được đình đài lầu các, hòn non bộ và ngọc bích.

Bên trong nhà chính, Dư Vọng Phong đang nằm trên giường, nghe tiếng gió bên ngoài mãi không ngừng, ánh mắt tan rã.

Thân là đích tử của chưởng môn Thiên Huyền Tông, từ nhỏ Dư Vọng Phong đã nhận được vô vàn sủng ái, mặc dù lần này ăn đòn, nhưng thật ra cũng không phải chịu quá đau quá nhiều, bởi vì dù sao cũng là cha ruột của mình.

Đánh là để cho người ngoài nhìn, bị thương lần này chắc phải nằm mười ngày nửa tháng.

Vào lúc Dư Vọng Phong buồn bực ngán ngẩm, vô tình phát hiện trên ngón áp út tay trái của mình vẫn còn sợi chỉ đỏ kia.

Quên lấy xuống.

Hắn giật sợi chỉ xuống, đang chuẩn bị ném, đột nhiên nhớ đến ánh mắt cùng biểu cảm của thiếu nữ khi đó, ma xui quỷ khiến, hắn đem sợi chỉ đỏ kia cất vào trong túi trữ vật.

Đối mặt với hành động kỳ quái này của bản thân, sau khi Dư Vọng Phong phản ứng lại kịp, trên mặt lập tức hiện ra chấn kinh.

Sao hắn có thể làm như vậy được? Làm như vậy không phải là có lỗi với Nhu Nhu sao?

Dư Vọng Phong đưa tay vào bên trong túi trữ vật tìm kiếm, còn chưa kịp lấy sợi chỉ đỏ ra, thì Tang Nhu Nhu đã đến thăm hắn, còn mang theo cả bánh ngọt.

"Vọng Phong sư huynh."

Hôm nay Tang Nhu Nhu mặc một thân váy hồng, còn cột hai búi tóc đáng yêu, gò má phấn nộn, đôi mắt tròn xoe, lúc cười lên còn lộ ra hai lúm đồng tiền nhỏ, trông vô cùng ngọt ngào.

Trong lòng Dư Vọng Phong run lên, hắn tự nhủ với bản thân, đây mới là tiểu cô nương mà hắn thích.

Tang Nhu Nhu thấy được ánh mắt si mê của Dư Vọng Phong, nàng ta cười càng thêm ngọt ngào.

Bởi vì Tang Nhu Nhu vẫn còn là thân thể phàm nhân, vẫn chưa tiến vào con đường tu tiên, vậy nên Dư Vọng Phong phải gọi người mang thêm chậu than vào.

Trong phòng ấm áp lên, Dư Vọng Phong vui vẻ ăn bánh ngọt vẫn còn nóng hổi do Tang Nhu Nhu mang tới, hưởng thụ giọng nói ngọt ngào của thiếu nữ, cảm giác cả người đều sắp tan chảy ra mất.

Tang Nhu Nhu nhìn Dư Vọng Phong một chút, rồi mới vui vẻ ấn mở thanh tiến độ.

80%.

Ừm, chẳng mấy chốc nữa là đã hoàn thành công lược, gã Dư Vọng Phong này đúng thật là tên nam phụ công lược dễ nhất.

Tang Nhu Nhu cùng Dư Vọng Phong huynh một miếng ta một miếng ăn xong bánh ngọt, nàng ta hỏi thăm một chút thương thế Dư Vọng Phong, sau đó tính toán thời gian một chút, lập tức lại phải chạy tiếp một màn công lược nữa.

Hôm nay là ngày Thanh Linh chân nhân trở về, nàng ta còn phải tranh thủ công lược Thanh Linh chân nhân.

Nghĩ xong, Tang Nhu Nhu đứng dậy.

"Vọng Phong sư huynh, ngày mai muội lại đến thăm huynh nhé."

Dư Vọng Phong vẫn còn lưu luyến không rời:"Nhu Nhu, muội yên tâm, ta nhất định sẽ cưới muội."

Hắn thề thốt son sắt nhất định sẽ cưới Tang Nhu Nhu.

Tang Nhu Nhu cảm động đỏ mắt, nhưng vẫn không trả lời.

Người muốn lấy nàng ta nhiều như vậy, nếu nàng ta thật sự phải lập gia đình, đương nhiên là phải gả cho bá chủ giống như Hoa Tập Liên vậy.

Tang Nhu Nhu tùy tiện đáp vài câu ứng phó Dư Vọng Phong, sau đó nhanh chóng rời đi.

Trên đường trở về, Tang Nhu Nhu lại nghĩ tới Hoa Tập Liên.

Nàng ta nhớ tới chén thuốc hôm qua mình tự tay bưng cho Hoa Tập Liên, nhất định đã mở ra nội tâm đóng băng của Hoa Tập Liên rồi nhỉ?

Tang Nhu Nhu tràn đầy vui vẻ ấn mở thanh tiến độ... 0%.

Vì cái gì! Vì cái gì mà vẫn là 0%!

Nàng ta đưa thuốc cho chàng, cẩn thận chiếu cố chàng như vậy, vậy mà đáp lại nàng ta ngay cả 1% cũng không có!

Gương mặt xinh đẹp của Tang Nhu Nhu trở nên vặn vẹo hẳn đi, rất nhanh sau đó loại cảm giác thất bại này dần bành trướng, hóa thành phẫn nộ.

Nàng ta không tin, dựa vào mị lực cùng thủ đoạn của nàng ta, có loại nam nhân nào mà không chiếm được!