“Bịch!”
“Rầm!”
“Á… á! Người đâu! Á! Đυ.ng chết người rồi! Nhanh, ai có điện thoại thì bấm gọi 120 đi!”
"Chuyện gì xảy ra thế?"
"Nhìn kìa! Một cánh cửa sổ rơi từ trên lầu xuống đập vào đầu người phụ nữ kia. Người phụ nữ kia chẳng la tiếng nào mà đã ngã xuống rồi. Đáng sợ quá!"
"Trời ơi! Sao xui xẻo thế!"
"Ôi, còn trẻ quá, còn cứu được không?"
Linh hồn của Lâm Sương Sương lơ lửng trên không trung, cô nhìn đám người hoảng loạn đang vây quanh “bản thân” nằm trên mặt đất, cô không nói nên lời, chỉ muốn chết lần nữa.
Người khác chỉ gặp xui xẻo có một thời gian ngắn, qua một thời gian sau sẽ tốt hơn.
Vận xui của cô lại rất nghiêm trọng, nó đã theo cô gần như suốt cuộc đời ngắn ngủi này.
Khi cô chưa đầy hai tuổi, bố mẹ cô đã gửi cô cho bà Trinh cách vách nhờ nuôi giúp với lý do họ phải đi làm kiếm ăn. Một năm họ chỉ cho cô ba đến năm trăm tệ tiền cơm nước.
Lúc lên bảy, cô vẫn ở với bà Trinh, nhưng mấy trăm tệ tiền ăn kia lại không cho cô nữa, bởi vì cha mẹ cô cảm thấy cô đã có thể tự chăm sóc bản thân.
Cô phải dựa vào việc nhặt rác và bán rau để có tiền học hết tiểu học.
Năm mười lăm tuổi, vào lúc cô sắp tốt nghiệp trung học, bố mẹ cô ly hôn rồi hai người tái hôn với người khác.
Kể từ đó trở đi, Lâm Sương Sương chưa từng thấy bóng dáng họ nữa.
Từ nhỏ đến lớn Lâm Sương Sương đã sống trong khổ cực vất vả, ngay cả bản thân cô cũng không muốn quay đầu nhìn lại, vì sợ càng nhớ thì mình sẽ càng thêm căm hận bố mẹ.
Dựa vào khoản vay khuyến học và bảo hiểm trợ cấp của bà Trinh, cô lên được trường trung cấp chuyên nghiệp để học ngành điều dưỡng.
Ba năm sau khi học trung cấp, lúc cô những tưởng mình có thể sống một cuộc sống bình dị với bà Trinh thì bà ấy lại qua đời.
Mà bây giờ, cô đơn độc một mình, cố gắng cặm cụi làm việc gần mười năm, cuối cùng cô cũng dành dụm đủ tiền để đặt cọc một căn nhà nhỏ.
Một người hiếm khi ra ngoài như cô lại xin nghỉ phép để đến công ty bất động sản làm thủ tục. Thế mà trên đường đi, một cánh cửa sổ bằng kính lại rơi từ trên trời xuống đập cô chết tươi.
Ôi! Lâm Sương Sương cô ấy à, sinh ra đã là một con cá mặn.
"Đông Tuyết! Cô tỉnh dậy đi, dậy đi mà! Đông Tuyết, xin cô đấy, mau nói cho tôi biết, Tiểu Mỹ đang ở đâu?"
Lâm Sương Sương còn đang cảm thán về cái chết khó hiểu của mình thì một lực mạnh đã cuốn cô đi.
Khi ý thức tỉnh táo hơn đôi chút, cô bỗng nghe thấy một giọng nữ khàn khàn vang lên bên tai, hình như có ai đó đang kéo cô.
"Ơ? Mình chưa chết à?"
Lâm Sương Sương giật mình, cô mở to mắt ra.
Tầm nhìn của cô mơ hồ nhưng lại như có một luồng sóng điện truyền vào đầu cô, vô số thứ đột nhiên tràn vào, như thể là ký ức của ai đó.
"Á!"
Lâm Sương Sương ôm đầu, cô khẽ rên lên, những thứ trong đầu cô là cái gì thế?
Nhưng chưa đợi cô nghĩ thông thì một giọng nói hoảng loạn vang lên:
"Đông Tuyết, cô tỉnh rồi sao? Cầu xin cô hãy nói cho tôi Tiểu Mỹ đang ở đâu? Đông Tuyết, tôi hứa với cô, chỉ cần cô đưa Tiểu Mỹ trở về thì tôi lập tức đi ngay! Thật đó, tôi tuyệt đối sẽ không ở lại đây nữa! Thật đó, Đông Tuyết!”
Giọng nói kia nghe cực kỳ sốt sắng và đau buồn.
Lâm Sương Sương cố gắng nhìn về phía phát ra âm thanh, cuối cùng ánh mắt cô tập trung vào một người phụ nữ.
Người phụ nữ khoảng ba mươi tuổi, đường nét gương mặt xinh đẹp nhưng làn da lại hơi vàng vọt thô ráp, mái tóc ngắn rối bời. Cô ta mặc một chiếc áo khoác bông màu xanh cổ đứng trông rất quê mùa, đang dựa vào bên cạnh Lâm Sương Sương, tay túm chặt lấy cánh tay cô, dường như rất sốt ruột.
Nhưng không biết vì sao, ánh mắt người phụ nữ này không có tiêu cự, cô ấy vẫn nhìn về phía trước của Lâm Sương Sương...
Lâm Sương Sương há to miệng. Người, người này sao lại trông quen thế nhỉ, cô ta là...
Lâm Sương Sương đang cố gắng suy nghĩ thì bỗng nhiên có một giọng nam hét lên:
"Lâm Đông Tuyết, cô có nói không!? Rốt cuộc cô giấu đứa bé ở đâu rồi? Sao cô lại ác thế! Tiểu Mỹ còn nhỏ như vậy, cô có phải là người không!? Nói mau, con bé đang ở đâu!"
Lâm Sương Sương há miệng ngẩng đầu, cô nhìn thấy một người đàn ông cao to.
Người đàn ông đó cũng mặc một bộ quần áo màu xanh trông rất quê mùa, nhưng bả vai lại rất rộng, trông rất cường tráng.
Anh để tóc rất ngắn, đường nét khuôn mặt rõ ràng và góc cạnh, mắt to mày rậm. Nếu bỏ qua bộ quần áo quê mùa kia thì đây là một người đàn ông rất đẹp trai.
Nhưng bây giờ, trên khuôn mặt rám nắng người đàn ông tuấn tú này tràn đầy tức giận, anh nghiêng người về phía trước, hai tay siết thành nắm đấm, dáng vẻ kia như hận không thể nuốt sống Lâm Sương Sương vậy.
Lâm Sương Sương ngậm miệng lại, cô thấy càng khó hiểu hơn: Cô đã trêu ai ghẹo ai mà tức giận với cô như vậy chứ? Một người khóc, một người thì quát to, chuyện gì thế này?
Còn nữa, cô bị bắt cóc bán vào khe núi ư? Tại sao quần áo những người này mặc lại trông như ba mươi bốn mươi năm trước thế kia?