Hôn Nhân Hợp Đồng

Chương 27

Hàn Trí Viễn nhìn thấu trò ác độc của cô, anh dừng động tác cắt thịt, nhướng mày nói: "Theo một nghĩa nào đó, bạn trai cũ của cô không hề có liêm sỉ, quả thật cũng là một người trâu bò."

Sở Phất Duy kéo lấy tay áo sơ mi của anh, khiến cho anh tới gần mình, nhỏ giọng nói, "Còn muốn lừa dối tôi, người ở bàn bên kia là ai?"

Cô chỉ biết người này không có ý tốt, có một bàn ở trong góc thỉnh thoảng sẽ nhìn lén bọn họ, không biết đang quan sát cái gì.

Lúc ban đầu, cô không có nghi ngờ, cho đến khi thấy rõ là hai người đàn ông ăn mặc khéo léo, không có lòng dạ nào ăn cơm ở trong nhà hàng thích hợp cho tình nhân hẹn hò, lúc này mới bắt được chút manh mối.

Hàn Trí Viễn bị cô túm lấy tay áo, nhất thời không thể chạy thoát, không rút cổ tay lại được. Anh cụp mắt, liếc về phía ngón tay trắng nõn của cô, cũng đè thấp âm lượng: "Mắng tôi."

Cái gì?

Sở Phất Duy nghe xong yêu cầu không thể tưởng tượng nổi của anh, kinh ngạc nói: "Anh thật biếи ŧɦái, thích M phải không?"

Cô tuyệt đối không làm chuyện này, vì sao phải mắng anh?

Hàn Trí Viễn sửng sốt, lập tức phản ứng lại, cũng bị chọc cười: "Trong đầu cô đang suy nghĩ cái gì?"

Anh cũng không biết suy nghĩ cổ quái này của cô tới từ đâu, sao có thể bôi đen hình tượng của anh như vậy!

"Hơi nổi giận một chút, diễn cho bọn họ xem." Anh cắn răng, "Như vậy tôi có thể trở về báo cáo chuyện khuyên cô ở Tiên Ngọc Trai."

Hai người đều không phải kẻ ngốc, càng miễn bàn lớn lên cùng nhau từ nhỏ, có thể trao đổi tin tức bằng mấy câu ít ỏi.

Sở Phất Duy hiểu ý, thầm than anh cáo già, không muốn giáp mặt từ chối thỉnh cầu khuyên giải của người bên ngoài, lại muốn tiếp tục làm cộng sự với bọn họ khi ở tập đoàn Hằng Viễn, đơn giản làm ra khổ nhục kế, tạo hình tượng lỗ tai!

"Bữa tối tốt đẹp, quà tặng dụng tâm, săn sóc phục vụ, sau đó bị vợ mình vô tình răn dạy trước mặt mọi người." Sở Phất Duy chậc chậc nói, "Hàn tổng, xin lỗi, tôi không nghĩ tới anh lại thích diễn trò, còn thích chịu ngược, đúng là nhìn người không thể nhìn bề ngoài."

"Hết cách rồi, tôi không có vai diễn cố định, chủ yếu là xem trình độ hợp tác."

Hàn Trí Viễn dùng ánh mắt khiển trách, hờ hững nói: "Ai bảo đối tượng hợp tác của tôi, chỉ có thể diễn vai người vợ biếи ŧɦái, mới hồn nhiên giống thật nhất."

"…."

Hai người mắt to trừng mắt nhỏ, cổ tay còn đan xen, bắt đầu chuẩn bị diễn xuất. Có lẽ là phát hiện động tác của hai người, khách hàng rình coi bàn kia lại nhìn tới, xa xa đánh giá tình huống vợ chồng nhỏ.

Nửa ngày sau, Sở Phất Duy buông tay trước, buông tay áo anh ra, hít sâu một hơi nói: "Tôi sẽ không mắng."

Hàn Trí Viễn: "...?"

Cô bất đắc dĩ giải thích: "Tôi là người có tố chất, không làm chuyện này được."

Anh nhíu mày, chỉ đạo: "Cô hận tôi như vậy, cứ như bình thường là được."

Bình thường cô đều lạnh lùng trừng mắt, hôm nay lại rụt rè.

"Tôi hận anh lúc nào?" Sở Phất Duy trừng to mắt, vội nói, "Anh nói chuyện đừng mập mờ như vậy có được không?"

Cô giật mình trước lời nói của Hàn Trí Viễn, phải biết rằng hận là một loại cảm xúc sâu sắc, là sản phẩm sau khi khát vọng tình yêu nhưng lại bị phá hủy, trong một số ngữ cảnh đều có thể dịch là "Yêu."

Anh nói một câu "chán ghét", chứng tỏ anh và cô thuộc loại nhìn nhau không vừa mắt.

Nhưng anh nói một câu "Hận", anh và cô liền không rõ ràng.

"Rốt cuộc là ai nói chuyện mập mờ?" Hàn Trí Viễn nghi ngờ, "Chẳng lẽ không phải từ nhỏ đến lớn cô đã hất mặt, không có việc gì thì đối nghịch với tôi, còn làm mấy trò nhàm chán?"

"Còn không phải là do anh nhất định phải ganh đua với tôi, không phải so thành tích thì là khoe lý lịch, làm việc ở Manhattan cũng phải chụp cảnh đêm khu tài chính." Lúc này cô kháng nghị, "Phiền nhất là loại người giả bộ như anh."

Hàn Trí Viễn ngẩn ra: "Tôi khoe khoang lúc nào?"

"Mùa đông năm đó anh đi du học, không hiểu sao lại gửi ảnh tới, xem hoàn cảnh là phố Wall, đừng nói với tôi là anh quên rồi!"

Đây là chuyện khi hai người còn học đại học, Sở Phất Duy chỉ học ở đại học Q ở Yến Thành, Hàn Trí Viễn đi du học ở nước ngoài. Thời gian trung học liên tiếp gặp mặt kết thúc, hai người bắt đầu kiếp sống đại học mới tinh.

Mùa đông năm thứ nhất, trong những ngày tuyết chưa từng rơi ở Yến Thành, Sở Phất Duy nhận được một tấm ảnh chụp cây thông Noel của Hàn Trí Viễn. Ánh đèn rực rỡ tạo thành tán cây, thân cây màu xanh được chuông vàng và lụa đỏ trang trí, muôn màu muôn vẻ, hoa mỹ chói mắt trong bông tuyết đầy trời.

Ngoài ra, anh không gửi bất cứ thứ gì, ngay cả cô gửi một chữ "?", cũng giống như đá chìm đáy biển, không nhận được hồi âm.

Tấm ảnh đột nhiên xuất hiện này hoàn toàn khiến Sở Phất Duy bối rối. Cô còn đặc biệt hỏi bạn học cấp ba, xác định Hàn Trí Viễn chỉ gửi cho mình, không gửi cho những người khác, bởi vậy cho ra kết luận trọng đại.

Thằng nhóc này muốn khoe khoang với cô!

Nhìn đường phố phồn hoa quen thuộc, nhìn logo công ty mịt mờ ở góc trên bên phải, cho dù là một tấm ảnh phong cảnh, cũng có thể tưởng tượng anh đang hăng hái ở nước ngoài, vừa mới bắt đầu du học đã đến trung tâm tài chính thế giới quét lý lịch, có thể không đem cuộc sống hoa lệ gửi về trong nước, khiến cho kẻ thù cũ tức chết sao?

Cô quá hiểu Hàn Trí Viễn, tuyệt đối anh sẽ không nói thẳng như nhà giàu mới nổi, phải để cho người ta tự nhận ra, như vậy mới không có vẻ tục.

Bởi vậy, anh gửi một tấm ảnh, lộ vị trí của mình, còn lại để cho cô thưởng thức.