Sau khi Sở Phất Duy đi ra ban công, mãi vẫn không đi ra, không biết đang nói gì với ông lão. Vốn dĩ đám người Hàn Mân Hùng tràn đầy tự tin, hiện tại cũng ngồi phiền lòng nóng nảy.
Giả Kha Nghiên chọc mạnh anh ta, ý bảo con trai hạ thấp âm lượng: "Dù thế nào, cũng phải nể mặt cha con."
Không ai biết ông cụ Hàn đối xử với Sở Phất Duy là thật lòng hay giả dối, nhưng chỉ cần tập đoàn Vạn Tinh không sụp đổ, thật lòng mặt ngoài cũng là cả đời.
Hàn Kỳ không phục, liếc về phía Hàn Trí Viễn đang ngồi ở ghế sô pha, đã thấy Hàn Mân Hùng thong thả bước đi.
"Trí Viễn, vừa rồi giọng điệu của chú hai khá gay gắt, xin lỗi cháu."
Tầm mắt Hàn Trí Viễn bị người trung niên che đậy, đành phải thu hồi ánh mắt về phía đồng hồ, nhìn về phía Hàn Mân Hùng hào hoa phong nhã. Tư thế của anh không thay đổi, chỉ có ánh mắt nâng lên, như mực nhuộm, đen trắng rõ ràng.
Vẻ mặt Hàn Mân Hùng hòa ái, nói chuyện cũng bình tĩnh, chủ động vươn tay ra: "Tục ngữ nói *thân huynh đệ minh toán trướng, chú cháu cũng như thế, trên thương trường chỉ nói chuyện làm ăn, đều là vì tốt cho tập đoàn, không phải chú có thành kiến với cháu, cháu không nên hận chú hai."
*Thân huynh đệ, minh toán trướng: Càng thân thiết càng phải rõ ràng tiền bạc, bằng không tất sẽ nảy sinh rắc rối, mâu thuẫn, hiểu lầm
Hàn Trí Viễn nhìn chằm chằm bàn tay cầu hòa kia, chẳng biết tại sao lại nhớ tới chuyện quá khứ.
Trong trí nhớ, sau khi cha mẹ qua đời, đối phương cũng từng làm chuyện tương tự, một bên lộ vẻ bi thương vươn tay về phía mình, một bên nói "Sau này chú hai sẽ chăm sóc cháu thật tốt."
Nhưng trong cơn giận dữ vô biên, anh đã đánh bàn tay đó.
"Chú hai không cần khách khí, cháu hiểu thái độ làm người của chú." Hàn Trí Viễn đứng dậy, sửa ống tay áo, khẽ cười nói, "Giữa chúng ta không có thành kiến, không phân cao thấp..."
Đang lúc Hàn Mân Hùng cho rằng anh muốn đưa tay nắm lại, đã thấy Hàn Trí Viễn trực tiếp lướt qua, nhẹ nhàng bỏ lại nửa câu sau.
"Chỉ tranh giành sinh tử."
Sắc mặt Hàn Mân Hùng đột biến.
Hàn Trí Viễn không có thời gian lá mặt lá trái với người nhà này, dứt khoát đi thẳng ra ban công, nói: "Cháu đi xem ông nội và Duy Duy."
Hàn Kỳ chậc chậc nói: "Cuối cùng cũng đi rồi -"
Sau khi gõ cửa đơn giản, mở cửa sân thượng ra, gió mát liền chui vào trong nhà, theo đó là tiếng cười nói vui vẻ.
Vốn dĩ Hàn Trí Viễn lo lắng hai bên giương cung bạt kiếm, không ngờ căn bản Sở Phất Duy và ông cụ Hàn không bàn chuyện chính, bọn họ đứng trong một đống chậu hoa, chọn rồi lại chọn, vui vẻ quên trời đất.
Ông cụ Hàn thấy cháu trai lộ diện, nhiệt tình nói: "Trí Viễn, lại đây, nhìn hai chậu hoa này, con muốn mang chậu nào đi?"
Hàn Trí Viễn liếc mắt một cái, không nhìn ra khác nhau chỗ nào: "Đều được."
"Thật không thú vị." Ông cụ Hàn bĩu môi, lại tiếp tục thu xếp, "Phất Duy muốn chọn một chậu mang đi, vừa hay trang trí nhà mới của hai đứa!"
Sở Phất Duy ngồi xổm trên mặt đất, đang đắm chìm trong hoa cỏ, nghe vậy hồi thần, mờ mịt nói: "... Nhà mới?"
Cô định mang hoa về nhà mình, một câu "nhà mới" này như cảnh tỉnh.
Ông cụ Hàn nhìn về phía Hàn Trí Viễn, hỏi: "Đúng vậy, tính toán ngày tháng, có phải đã trang hoàng xong rồi không?"
Hàn Trí Viễn bình tĩnh trả lời: "Ông yên tâm đi, đồ điện gia dụng đã đầy đủ hết, mở cửa sổ thông gió cũng được một thời gian rồi, rất nhanh có thể vào ở."
"Được được được, chờ con dọn ra ngoài ở, ông sẽ hoàn toàn trở thành người cô đơn."
"Con sẽ về thăm ông mỗi tuần."
"Mỗi tuần con về thì thôi." Ông cụ Hàn khoát tay, lại nhìn vợ chồng trẻ, vẻ mặt ôn hòa nói, "Hai người thì còn có thể suy nghĩ một chút."
Sở Phất Duy vội vàng mỉm cười.
"Hai đứa chọn trước đi, ông vào uống chén trà, trò chuyện đến mức khát nước."
Đợi sau khi ông lão rời đi, rốt cục Sở Phất Duy không kiềm chế được, nhảy đến bên cạnh anh nhanh như chớp, nghi ngờ nói: "Nhà mới gì?"
"Phòng cưới ông nội mua cho chúng ta, vị trí ở trung tâm thành phố, cách Hằng Viễn rất gần." Hàn Trí Viễn bình tĩnh trình bày, "Đương nhiên, phòng đứng tên tôi, theo thỏa thuận không cần phân chia cho cô, cô không chú ý cũng là bình thường."
Tuy rằng hai người là hợp đồng hôn nhân, nhưng ở trong mắt người ngoài là thật, đồ vật nên có sẽ không thiếu. Ông cụ Hàn bỏ ra số tiền khổng lồ mua biệt thự, vị trí cách tòa nhà của hai tập đoàn không xa, thuận tiện cho vợ chồng nhỏ làm việc và sinh hoạt, có thể nói là dụng tâm lương khổ.
"Thằng nhóc này được lắm?" Sở Phất Duy kinh ngạc nói, "Nếu nói chuyện này ở trên mạng, cư dân mạng sẽ mắng anh là gà tặc!"
"Hình như cái này không có vấn đề gì." Hàn Trí Viễn liếc cô một cái, nói đâu vào đấy, "Cũng không thể kết hôn giả với tôi mà còn muốn chiếm được lợi ích như kết hôn thật chứ, tôi không phải người coi tiền như rác."
"Sao lại không thể chiếm hết?" Sở Phất Duy nhíu mày, nghiêm túc nói, "Nhóc này, tôi nói cho anh biết, nói chuyện không cần lôi thôi như vậy. Hiện tại cho dù anh ly hôn, cũng là một người đàn ông đã có một đời vợ, cơ bản không ai cần."
"?"
"Cô học ở Yến Thành, rốt cuộc là học tài chính hay tâm lý?" Hàn Trí Viễn vừa bực mình vừa buồn cười, "Chơi hiệu ứng gaslighting không tệ."
*Gaslighting hay gas-lighting (nghĩa đen: thắp sáng đèn ga) là một hình thức lạm dụng tâm lý hoặc cảm xúc, trong đó kẻ lạm dụng sử dụng thông tin bị bóp méo, thiếu sự thật khiến nạn nhân ban đầu lo lắng, bối rối rồi dẫn đến nghi ngờ suy nghĩ, giá trị, trí nhớ, óc phán đoán của mình và mất dần đi cảm nhận về thực tế.
Gần đây anh mới kịp phản ứng, cô học đại học không làm gì khác, chỉ nghiên cứu kỹ thuật PUA.