Yến Bất Dã thấy y không ngắt lời, ung dung đứng bên cạnh, thậm chí còn nở nụ cười khích lệ... đúng, nụ cười khích lệ, liền càng khẳng định suy đoán của mình, càng nói càng táo bạo, càng nói càng tự tin.
Hắn tin chắc rằng, cảnh giới cao nhất của việc nói dối chính là nói đến mức bản thân cũng tin!
"Giờ đã qua lâu như vậy, ngài nhập phàm, tu vi tiêu tan nhưng chiếc nhẫn Khốn Long này cũng không thể trói buộc được ý chí nghịch thiên của ngài! Giờ đây Long Vương đã trở về! Ngài sẽ theo sự chỉ dẫn của ta cùng nhau chống lại thế lực tà ác!"
Yến Bất Dã càng nói càng phấn khích.
Chỏm tóc dựng đứng trước gió.
Chết tiệt, bùng cháy lên rồi!
Người đàn ông hơi nhướng mày, đôi mắt đào hoa dường như có thêm chút hoang mang và bất lực vừa đủ: "Thật sao?"
"Thật!" Yến Bất Dã khẳng định: "Sau này ta chỉ ai thì đánh nấy, chúng ta cùng nhau đánh gục chúng! Đập tan thế lực đen tối, cùng nhau sáng tạo thời đại mới tươi đẹp!"
"Được." Người đàn ông đồng ý ngay, khóe miệng cười càng sâu: "Vậy thì ta tên gì? Kẻ thù của chúng ta là ai?"
Tuyệt vời! Quả nhiên người kia là một người đàn ông không hoàn chỉnh!
Yến Bất Dã trực tiếp khẳng định.
Điều này giống như diệu oa hạt giống ăn diệu thuý giác để đến Mickey Mouse Clubhouse ——hết sức tuyệt.
Đang định đi ngủ thì gối đã mang đến.
Chỉ cần thu phục được vị đại lão này, chẳng phải có thể hoành hành ngang dọc tu chân giới sao?
Nam chính của Điểm khởi không muốn trở thành Long Ngạo Thiên thì đều không phải là nam chính tốt của Tấn Giang!
Yến Bất Dã nhìn về phía tấm ván cửa vỡ nát như thể nghe thấy tiếng nó khóc.
Đây là sự hy sinh vì cách mạng, đáng để tưởng nhớ.
Vì vậy, không bằng cứ thế.
"Ngài tên là Môn Kiếp Liệt Phu!"
"Là chủ nhân của một tòa thành trong Ma Tiên Bảo thời thượng cổ! Kẻ thù của chúng ta là đoàn S cặn bã huy!"
"..."
[...]
Ừm? Không khí đột nhiên yên tĩnh.
Hệ thống không thể nghe nổi nữa: [Xin hãy dừng lại, ký chủ, ngay cả khi bịa đặt thì cũng bịa một cái tên không quá vô lý chứ!?]
"Phải không?" Người đàn ông không chút động lòng, khẽ nhếch môi: "Cái tên này rất thú vị nhưng trong trí nhớ, hình như ta không tên như vậy."
Y dùng linh lực nâng chiếc nhẫn đen lên, nhẹ nhàng xoay, bên trong hắn mơ hồ nhìn thấy một vết khắc giống chữ "Lạc."
Vì vậy, hắn tùy tiện đặt cho mình một cái tên.
"Ta tên là Lạc Thanh Chu."
"Ồ..." Mẹ kiếp, thật ngại quá, Yến Bất Dã nhất thời nghẹn lời: "Có thể đây là một danh hiệu khác của ngài."
Cười giả tạo để tỏ ra bình tĩnh.jpg
Lạc Thanh Chu vừa cười vừa không cười.
Yến Bất Dã đoán đúng, y thực sự đã mất trí nhớ và tình trạng hiện tại của y không được tốt lắm.
Nhưng y rất chắc chắn rằng đây không phải là nhẫn Khốn Long, càng chắc chắn rằng thời gian bị phong ấn của mình không chỉ có ngàn năm.
Tên ngốc chỏm tóc này chỉ đang nói bừa.
Không có năng lực gì nhưng gan thì khá lớn.