Ta Làm Khùng Làm Điên Trong Truyện Ngược

Chương 8

Một đứa thì muốn đoạt linh căn của hắn, một đứa thì muốn cướp pháp khí mà Cát Bất Phùng để lại cho hắn.

Quả nhiên là giới tu chân vô pháp vô thiên, gϊếŧ người đoạt bảo là thao tác cơ bản, tuổi còn nhỏ mà đã độc ác như vậy, hoàn toàn không coi mạng người ra gì.

Hay nên nói là cha nào con nấy?

Yến Bất Dã: "Thằng em thúi, ngươi có nghe qua một câu nói không? Trời không sinh ra kẻ vô dụng, đất không sinh ra mẹ vô danh, à nhưng mà tên phế vật như ngươi thì là một ngoại lệ."

"Yến Bất Dã, ngươi dám mắng ta là phế vật!?" Yến Minh Chí tức đến nỗi mặt đỏ bừng.

Tục ngữ có câu, mắng người thì phải chửi vào đúng chỗ đau, đừng vào danh vọng của Yến Minh Chí bây giờ.

Nhưng ai mà không biết hắn đến giờ vẫn đang dậm chân tại luyện khí? Mọi người ngoài mặt thì nịnh nọt nhưng sau lưng đều chế giễu hắn.

Ai mà dám nói hắn là phế vật, hắn chắc chắn sẽ lột da rút gân người đó!

Yến Minh Chí tức giận mắng: "Ngươi là đồ vong ơn bội nghĩa! Ta sẽ đuổi các ngươi ra khỏi nhà họ Yến, ta sẽ bán ngươi cho lão già nhà họ Tô làm lò luyện đan… á!"

"Ầm." một tiếng, Yến Minh Chí bị một cú đấm đánh cho miệng méo xệch xuống sàn.

???

Yến Minh Chí ngây người.

Hệ thống cũng ngây người.

[Á á á, ký chủ, ngươi làm gì vậy!? Sao ngươi lại trực tiếp động thủ!?]

Yến Bất Dã vô tội nói: [Nhịn không được, nhịn không được.]

Ai mà chẳng phải là tiểu công chúa chứ? Từ nhỏ đến lớn, cả cha lẫn mẹ hắn đều chưa từng mắng hắn như vậy, Yến Minh Chí là cái thá gì?

Đánh xong, Yến Bất Dã từ từ thu tay lại, nở một nụ cười vô cùng hiền từ với Yến Minh Chí: "Nói chuyện với anh trai như vậy à? Nói năng cho sạch sẽ vào, tuổi còn nhỏ mà không có chút lễ nghĩa nào, cái tên ăn bám kia không dạy ngươi cách nói chuyện với người khác à?"

"Yến Bất Dã! Ngươi điên rồi sao!? Ngươi dám!?"

Yến Minh Chí không ngờ rằng, tên nhát gan sợ sệt, bị bắt nạt chỉ biết khóc lóc và mách lẻo với Yến Nam Nghệ ngày thường hôm nay lại dám đánh trả, thậm chí còn mắng cả cha hắn!?

"Ta đã từng thấy người không biết xấu hổ nhưng chưa từng thấy người không biết xấu hổ như ngươi, thứ ngươi không cần là mặt mũi của ngươi, nhưng người chết là cha mẹ đấy~"

"Ta sẽ gϊếŧ ngươi!" Yến Minh Chí tức đến toàn thân run rẩy, sắc mặt lúc trắng lúc đỏ, hắn dùng hết sức vùng khỏi dây trói, trực tiếp cầm lấy nó quất mạnh về phía trước.

Đúng lúc này, Yến Nam Nghệ kịp thời tiến vào, nắm chặt lấy cổ tay Yến Minh Chí, ngăn cản: "Minh Chí, ngươi làm gì vậy!?"

"Đại ca! Ngươi buông ta ra!" Yến Minh Chí tức đến mất hết lý trí: "Hôm nay ta chắc chắn phải gϊếŧ tên phế vật này!"

"Minh Chí, ngươi điên rồi sao? Sao ngươi có thể động thủ với Bất Dã!?"

Cái roi của Yến Minh Chí là một pháp khí, Yến Bất Dã lại không có tu vi, thân thể nhỏ bé bị đánh một cái sẽ bị thương nặng.