Thiên Cổ Thần Văn

Chương 64: Quang Minh Thánh Đế Thiên (3) - Ta sẽ bảo vệ cho nàng cả đời!

Lưỡi kiếm của Quang Minh Thánh Đế được thu vào vỏ, hắn ngửa mặt lên trời, cười thống hận nói:

- Lãng Tử tướng quân! Nếu nàng đồng ý ngươi có thể đưa nàng đi! Chăm sóc cho nàng thật tốt!

Lãng Tử tướng quân kích động, chắp tay cúi đầu hướng tới Quang Minh Thánh Đế trẻ tuổi ở phía trước vô cùng cung kính nói:

- Bệ hạ! Đa tạ ngài! Ta xin cáo lui thỉnh công chúa trở về!

Khi quay người rời đi chỉ thấy giọng nói của Quang Minh Thánh Đế vang vọng phía sau:

- Khoan đã!

Lãng Tử tướng quân dừng bước, giọng nói của Quang Minh Thánh Đế tiếp tục vang lên:

- Nhớ rằng mạng của ngươi là do bản đế cứu trở về!

... Ngươi... Không được phép chết!

Cơ thể của Lãng Tử tướng quân khẽ run lên một chút, một âm thanh trầm ấm vang lên cùng với tiếng bước chân tiếp tục rời xa, đầu không ngoảnh lại:

- Vâng!

...

Trên tường thành Quang Minh Thánh Đế nhìn xuống phía dưới, hai người đang dần cưỡi ngựa phóng như bay ra bên ngoài.

Nhìn hình bóng của Thuần Khiết công chúa dần rời xa, bất giác cảm giác bất an lan tràn, cơ thể của chàng run lên từng chập, bàn tay nắm chặt lại thanh kiếm bên người quay đầu hướng xuống bên dưới bước đi vội vã.

Một bóng người to lớn tiến lại:

- Bệ hạ! Người muốn đi đâu?

Quang Minh Thánh Đế ngẩng đầu lên:

- Bá phụ! Con phải ra bên ngoài bảo vệ cho nàng! Con có cảm giác người con gái quan trọng nhất của con đang gặp nguy hiểm. Con muốn che chở cho nàng...!

Ở phía trước mặt của Quang Minh Thánh Đế, vị lão tướng thân thể to lớn cất tiếng nói:

- Bệ hạ! Con không thể đi được! Phải nhớ hiện tại con chính là hoàng đế của Thánh Thành, hy vọng của nhân loại chống lại Tà Vương, con không thể đi được!

Một bàn tay đặt lên bờ vai run rẩy của Quang Minh Thánh Đế, giọng nói của vị lão tướng cất lên một cách hiền từ:

- Đừng lo! Bá phụ sẽ giúp con tháp tùng nàng trở về cố quốc an toàn!

Nói xong vị lão tướng quay người rời đi, Quang Minh Thánh Đế đưa tay ra với lại:

- Bá phụ!

Vị lão tướng dừng bước:

- Thế nào? Con không tin tưởng ta sao?

Quang Minh Thánh Đế lắc đầu:

- Người là Vô Địch tướng quân, chiến thần bất bại của Thánh Thành chúng ta. Con làm sao dám không tin tưởng người!

Vị lão tướng ngửa đầu lên trời cười lớn:

- Ha ha ha ha! Bệ hạ cũng biết ta chính là chiến thần vô địch vậy thì cần gì phải lo lắng nữa!

Hình bóng của vị lão tướng quân dần dần khuất xa, câu nói còn vang vọng lại:

- Con yên tâm... Chỉ cần ta tại... Nàng nhất định sẽ an toàn!

...

Đêm hôm đó mây đen kéo đến cuồn cuộn, gió bão mịt mùng, một cánh chim bồ câu bay lượn trên bầu trời đậu xuống thư phòng trước mặt của Quang Minh Thánh Đế.

Chỉ thấy ngay sau đó sấm sét nổi lên từng hồi, mưa lớn trút xuống ồ ạt, một bóng hình cưỡi trên chiến mã điên cuồng phóng ra ngoài trong mưa giông gió rét.

- Tiền quân cấp báo!

Tà Vương hành quân quỷ dị, lộ trình thay đổi đã đưa quân đội né tránh mai phục của tiên phong quân, tiềm nhập theo đường mòn của rừng rậm sương mù. Quân đội của Trung Kiên tướng quân thống lĩnh quân đoàn bộ binh số 6 ngăn cản Tà Vương xâm nhập bảo vệ bá tánh tị nạn trong rừng đã toàn quân bị diệt. Hiện tại quân đội của ta cũng đang triển khai chiến đấu cầm cự cho mọi người tranh thủ thời gian.

Mạt tướng là Ưng Nhãn tướng quân của binh đoàn bộ binh số 7. Đây là những lời cuối cùng của chúng ta. Tuyến đường mòn rừng rậm Sương Mù đã không còn an toàn, tuyệt đối không được tiến vào!

Quang Minh Thánh Đế bệ hạ! Có thể phụng sự ngài cùng Thánh Thành để bảo vệ mọi người chính là vinh hạnh của ta! Vĩnh biệt!

...

Ngựa phóng như bay suốt đêm mưa bão cuối cùng cũng ngừng lại, trời lúc này vẫn đang mưa nặng hạt, phía trước của Quang Minh Thánh Đế một người con gái đang đứng chết lặng trong mưa, xung quanh là tro tàn loang lổ hiện lên dấu tích của một cuộc chiến khốc liệt.

Thuần Khiết công chúa đứng lặng trong mưa lớn, nước mắt nàng hòa cùng với những giọt mưa rơi xuống.

Nàng vẫn đứng đó nhưng giống như để mặc cho mọi thứ đưa đẩy, thân thể dần dần lung lay sắp đổ.

Nàng đứng đó... Nhưng Quang Minh Thánh Đế lại hét lớn lên một tiếng trong đau đớn tận cùng rồi lao tới, ôm lấy nàng.

Gió bão nổi lên mịt mùng, chàng nép chặt nàng vào bên trong lòng của mình. Một luồng ánh sáng ấm áp từ cơ thể chàng truyền sang.

Thuần Khiết công chúa khẽ mở mắt, chớp chớp đôi mắt.

nhìn chàng. Quang Minh Thánh Đế đưa tay xuống, vuốt nhẹ mái tóc của nàng, giọng nói cất lên tràn ngập yêu thương cùng đau khổ:

- Đừng sợ nữa! Ta ở đây rồi! Ta sẽ bảo vệ cho nàng cả đời!

...