Thiên Cổ Thần Văn

Chương 62: Quang Minh Thánh Đế Thiên (1) - Tuyệt thế anh hùng của thiên hạ

Tuyệt thế anh hùng của thiên hạ, khi vừa sinh ra đời đã được nữ thần ánh sáng tán thưởng và chúc phúc.

Hắn là một hoàng đế trẻ tuổi của Thánh Thành, khuôn mặt anh tuấn đến đỉnh điểm, khí phách anh hùng, bản lĩnh thượng thừa được người đời ca tụng, chính là anh hùng tuyệt thế ngàn năm có một của thiên hạ, đứa con của ánh sáng, mang trong mình dòng máu anh hùng thuần khiết của người đại diện cho công lý và chính nghĩa có thể triệu hồi thần linh tối thượng trợ giúp.

Hắn cũng chính là kẻ vì một nữ nhân mà khiến cho vô địch lão tướng quân tháp tùng nàng trong chiến tranh sau đó tử nạn.

Cũng là kẻ vì tình yêu với nàng mà đánh đổi những năm tháng thanh bình của thiên hạ.

Hắn chính là kẻ trước khi chết đi, nhìn về phía những bức tượng của các vị tướng quân đã chết trận cảm thấy hổ thẹn mà nói rằng:

- Ta được người đời ca tụng là anh hùng nhưng so với họ, thậm chí là so sánh với Tà Vương tàn ác, cảm thấy mình... Ngay cả rác rưởi... Cũng không bằng!

...

Khi Thu Nguyệt Quốc bị đánh phá, đại quân đại bại, công chúa của họ là Thuần Khiết dẫn theo nạn dân chạy trốn, đại tướng quân Lãng Tử sử dụng binh lực cuối cùng của mình ra sức chặn hậu bảo vệ mọi người thì cũng là lúc tiếp viện của Thánh Thành tiến đến. Dẫn đầu bọn họ chính là Quang Minh Thánh Đế!

Lúc này nhìn thấy Lãng Tử tướng quân một mình chống lại kẻ thù, toàn thân thương tích gục xuống liền ra lệnh cho người của mình bằng mọi giá cứu sống hắn rồi lao lên phía trước giải cứu nạn dân đang bị truy đuổi.

Khi công chúa Thuần Khiết mặc dù bị thương,máu trên đầu chảy ra xuống làn má nhưng vẫn dang tay ra bảo vệ những đứa trẻ đang gào khóc trước đám ác ma tàn bạo cũng là lúc chàng xuất hiện giải cứu mọi người. Hình ảnh của nàng in hằn trong tâm trí của chàng không thể phai mờ.

Sau khi gϊếŧ chết tất cả những con ác ma, chàng bế nàng trên tay đưa về Thánh Thành, dưỡng thương cho nàng cũng như bày tỏ tình cảm của mình.

Tiếc rằng Thuần Khiết đã có người trong lòng, đó chính là Lãng Tử tướng quân được chàng tương cứu từ trước.

Tối hôm đó, trong đêm trăng sáng trên bức tường thành, khi Thuần Khiết nhìn về nơi xa vì nhớ quê nhà, Quang Minh Thánh Đế tiến lại phía sau choàng cho nàng một tấm áo mà nói:

- Thuần Khiết! Muội lại có tâm sự sao?

Thuần Khiết nhận lấy áo choàng của chàng, cảm nhận được hơi ấm, trong lòng buồn bã gật đầu:

- Muội nhớ quê hương! Nhớ cha mẹ! Còn nhớ huynh ấy nữa! Không biết bây giờ huynh ấy thế nào?

Bàn tay của Quang Minh Thánh Đế đưa lên, vuốt ve khuôn mặt xinh đẹp thơ ngây của nàng mà nói:

- Muội muốn nói tới Lãng Tử tướng quân sao? Ta tới đây chính là để nói cho muội biết! Hắn đã được người của ta cứu chữa! Ngày mai có thể nhập thành rồi! Hai người sẽ sớm gặp lại nhau! Xin đừng buồn nữa!

Thuần Khiết trong lòng vui sướиɠ vô cùng, ôm lấy Quang Minh Thánh Đế, chớp chớp đôi mắt nghiêng đầu nói:

- Cám ơn huynh rất nhiều! Huynh cứu mạng ta, còn cứu mạng của Lãng Tử huynh nữa! Huynh đối với chúng ta thật tốt! Có điều... Không phải là huynh nói rằng huynh yêu ta sao? Sao lại giúp đỡ cho ta và Lãng Tử huynh đoàn tụ vậy?

Quang Minh Thánh Đế gật đầu mỉm cười:

- Đúng vậy! Ta yêu nàng! Làm những điều tốt nhất cho nàng hạnh phúc không phải là một người yêu nàng như ta nên làm sao?

Thuần Khiết cảm thấy ngập tràn hạnh phúc, cọ má vào ngực của chàng:

- Quang Minh Thánh Đế! Huynh thật sự là rất tốt! Muội tin rằng sau này sẽ có người con gái xứng đáng hơn muội yêu huynh thật lòng! Còn kiếp này, trái tim của muội đã thuộc về Lãng Tử huynh! Muội muốn huynh sẽ trở thành anh trai của muội có được hay không?

.

Quang Minh Thánh Đế đưa tay lên, vuốt ve mái tóc của nàng, cơ thể khẽ run rẩy nhưng giọng nói vang lên ấm áp:

- Được!

Thuần Khiết ngập tràn vui vẻ mà cười nói:

- Hi hi! Cám ơn huynh! Ngày mai có thể đoàn tụ cùng với Lãng Tử huynh rồi! Muội rất vui!

Nói xong thì nàng tung tăng về phòng của mình để lại Quang Minh Thánh Đế nhìn theo.

Bàn tay của chàng với ra, nhìn theo bóng hình của nàng rời xa:

- Trái tim nàng không thuộc về ta... Nàng rời đi tìm đến hạnh phúc của mình là việc đáng chúc mừng không phải sao?

Vì sao ta có cảm giác đau đớn như vậy? Giống như phải rời xa người con gái mà đối với ta chính là quan trọng nhất!

Vì sao... Ta lại không muốn mất nàng?

Vì sao... Ta lại đau lòng nhiều như vậy?

Trên bầu trời trăng sáng vằng vặc, Thuần Khiết bước đi từng bước rời xa bàn tay với theo của Quang Minh Thánh Đế ở phía sau cho đến khi hình bóng của nàng dần dần hoàn toàn xa khuất.

Quang Minh Thánh Đế thu tay về, nhìn lên bầu trời trăng sáng, tay của chàng đặt lên thanh kiếm ngang hông nhìn lên ánh trăng cô đơn đang chiếu phủ ánh sáng xuống những chiến trường khói lửa, giọng nói của chàng vang lên buồn bã trong màn đêm cô tịch:

- Ta làm sao vậy? Hiện tại chiến tranh loạn lạc, khắp nơi bá tánh lầm than, ta thân là hoàng đế của Thánh Thành, tuyệt thế anh hùng của thiên hạ, ta có quyền suy nghĩ cho hạnh phúc của bản thân sao?

Câu trả lời... Tất nhiên là không có!

Có thể nhìn thấy nàng bình an, hạnh phúc đối với ta đã chính là điều mong muốn nhất!

Ta còn cầu mong gì hơn nữa!

...