Thiên Cổ Thần Văn

Chương 50: Hắc Ám Tà Vương Thiên (10) - Cương Trực tướng quân

Tà Ác Chi Tâm xuất thế, thật không ngờ, trái tim lương thiện của tiểu hoàng tử thông minh tuyệt đỉnh của Đại Vũ Quốc lại trở nên đen tối bởi thù hận đến mức sự độc ác của nó khiến cho trời đất trở nên tăm tối, ánh dương không thể chiếu xuống được mặt đất nơi nó đi qua trở thành nơi ẩn náu cho ác ma địa ngục và ác quỷ quân đoàn trỗi dậy từ các thi thể người lính trên chiến trường.

Hình bóng của Ma Hoàng khổng lồ như vậy nhưng nụ cười thỏa mãn không ngừng vang vọng rồi dần dần tiêu biến bên trong tà ác chi tâm xấu xa nhỏ bé của tiểu hoàng tử nhỏ nay đã trở thành Tà Vương đáng sợ:

- Ha ha ha ha! Nhân loại! Hãy đón chờ diệt vong trong tay ma quỷ quân đoàn chúng ta đi! Ha ha ha ha!

Đúng lúc này, tiếng ngựa hí vang, một toán kỵ binh mặc giáp bạc sáng loáng phi nhanh tới, cầm đầu là một viên tướng quân cao lớn, uy nghi quát lớn:

- Ma quỷ nơi nào muốn làm hại bá tánh! Đã hỏi qua quang minh kỵ sĩ của Thánh Thành chúng ta chưa?

Chỉ thấy trong khoảnh khắc người ngựa xếp thành hàng ngay ngắn, từng chiến sĩ cưỡi trên mình ngựa hướng về phía ma quỷ quân đoàn đáng sợ rợp trời phía trước ánh mắt lộ ra chiến ý mãnh liệt.

Giọng của viên tướng quân tiếp tục vang lên, giống như coi việc đứng trước ma quỷ quân đoàn đại quân có thể càn quét cả đại lục cũng chỉ như là một kẻ địch bình thường:

- Man tộc đại quân ở nơi nào? Bản tướng là Cương Trực tướng quân của Thánh Thành ra lệnh cho các ngươi dừng việc tàn sát người vô tội. Lập tức thả ra đức vua, hoàng hậu và tiểu hoàng tử của Đại Vũ Quốc! Nếu không, vì bảo vệ bá tánh, ta sẽ tiêu diệt các ngươi giống như làm với quân đội của các ngươi ở phía bên ngoài!

Không gian trở nên yên ắng. Một viên tướng trẻ bên cạnh của Cương Trực tướng quân nhíu mày nói:

- Tướng quân! Không phải là đám Man tộc đó đã bị đám ma quỷ phía trước đuổi đi rồi chứ? Tại sao không thấy bóng dáng đâu cả?

Cương Trực tướng quân siết nắm đấm:

- Đáng ghét! Tại sao có thể đột ngột bỏ đi được? Không phải bọn chúng còn để lại một đám cướp bóc bên ngoài bị chúng ta vừa gϊếŧ đó sao? Đám ma quỷ phía trước là như thế nào? Hiện tại tiểu hoàng tử và mọi người đang ở đâu? Còn có một ngàn nữ tử ©υиɠ tiễn thủ đó, tại sao có thể vô thanh vô tức biến mất như thế được?

Chỉ thấy một tiếng cười lớn vang lên:

- Ha ha ha ha! Cương Trực tướng quân, ngươi đang lo lắng cho ta, hay là vẫn là lo lắng cho đám Man tộc đó! Nếu là lo cho đám Man tộc ta vẫn mong tướng quân không nên phí sức nữa, bởi vì bọn chúng ở đây... Đều chết cả rồi! Hơn nữa vẫn là chết rất sạch sẽ! Chết rất tốt!

Đám ác ma tản ra xung quanh để khoảng giữa hiện ra nhìn thấy bạt ngàn thi thể của Man tộc nằm đè lên nhau. Cương Trực tướng quân nhìn về phía của Tà Vương mà nói:

- Tiểu Hoàng Tử, những việc này đều là do người làm. Ma Quỷ Quân Đoàn này cũng là do ngài triệu hoán tới?

Tà Vương nhếch mép:

- Không sai?

Đoạn hắn ngồi trên ghế, khuôn mặt anh tuấn yêu mị khẽ đưa tay vuốt ve làn má của mỹ nhân Khánh Linh trong lòng mà ngẩng đầu lên nhìn Cương Trực tướng quân nghiêng đầu cười nói:

- Cương Trực Tướng Quân! Ông không quan tâm đến những thi thể của Man tộc này sao? Không lẽ, người ông quan tâm lại chính là ta?

Cương Trực tướng quân gật đầu đạm mạc:

- Không sai?

Đoạn vị tướng quân hướng về phía của tiểu hoàng tử mà điềm nhiên nói tiếp:

- Tiểu hoàng tử! Người vậy mà có thể trở thành bộ dạng này? Người không thấy có lỗi với đức vua và hoàng hậu, có lỗi với những chiến sĩ đã ngã xuống để bảo vệ Đại Vũ, có lỗi với con dân của mình ư?