Thiên Cổ Thần Văn

Chương 47: Hắc Ám Tà Vương Thiên (7) - Ta sẽ dùng cả sinh mạng của mình để bảo vệ cho người

Một chốc lát sau, tiếng la hét của Man tộc đã yên ắng trở lại, những Man tộc xung quanh đều đã bị ác ma từ địa ngục gϊếŧ chết chìm trong biển máu.

Tiếng cười của Ma Hoàng vang lên:

- Ha ha ha ha! Chết rất tốt! Chết rất tốt! Ha ha ha ha!

Âm thanh đáng sợ mang đầy ma lực dụ hoặc vang vẳng trong tai của Tiểu hoàng tử:

- Tiểu hoàng tử! Tà ác chi tâm của ngươi đã hấp dẫn Bản Ma Hoàng đến đây! Hiện tại chúng ta sẽ cùng nhau thỏa mãn khát vọng trả thù của ngươi, khiến cho đại lục này chìm trong biển máu. Ta cùng với đại quân ác ma của mình sẽ giúp ngươi thống nhất đại lục này! Bản Ma Hoàng chính là tồn tại mạnh nhất của địa ngục, sức mạnh của ta có thể giúp ngươi thi triển những bí pháp mà ngươi không thể thi triển. Tiểu hoàng tử! Ngươi có một trí tuệ siêu phàm, ta có thể cảm nhận được bên trong ngươi tồn tại những bí pháp thượng cổ khiến cho người ta phải sợ hãi. Đừng giữ lại chúng nữa, hãy thi triển ra những bí pháp của ma đạo mà ngươi biết, trả thù thế giới đáng bị nguyền rủa này đi!

Chỉ thấy ánh mắt của Tiểu hoàng tử lúc này trở nên đen kịt, cơ thể bay lên không trung, bàn tay giơ lên phía trước, từ trên bàn tay của hắn bắn ra những sợi dây ánh sáng màu xanh lá kết nối tới những thi thể binh lính đã chết trên chiến trường. Giọng nói lạnh lẽo vang lên:

- Đại Vũ đã không còn! Ta cũng không còn là tiểu hoàng tử của Đại Vũ nữa! Từ hôm nay ta chính là Tà Vương. Ta sẽ triệu hồi những chiến sĩ đã chết của Đại Vũ ta sống lại, giúp cho ta báo thù!

Tiểu hoàng tử nhắm mắt lại, từng dải, từng dải sợi dây ánh sáng màu xanh bao phủ trên khắp chiến trường. Những xác chết được kết nối với ánh sáng màu xanh lục trên tay của Tiểu hoàng tử lương thiện mà từ nay về sau người đời sợ hãi phải gọi là Tà Vương bất ngờ chuyển động, nhanh chóng thối rữa, từ bên trong thoát ra những thân thể to lớn, mục nát với ánh mắt đỏ rực, răng dài sắc nhọn và dớt dãi chảy xuống dưới thành dòng đứng dậy gào thét trông vô cùng gớm ghiếc.

Tiếng cười của Ma Hoàng lại vang lên khắp thiên địa:

- Ha ha ha ha! Là Triệu Hồi Ác Quỷ chi thuật! Thật không ngờ bí pháp ma đạo chí cao như vậy mà ngươi cũng có thể thấu hiểu được! Tốt! Tốt lắm! Hiện tại ngoại trừ ác ma quân đoàn của ta còn có ác quỷ quân đoàn do ngươi vừa triệu hoán về, chúng ta có thể thống nhất được đại lục này! Thanh trừng toàn bộ nhân loại rồi! Ha ha ha ha!

Một tiếng hét lớn vang lên:

- Tiểu hoàng tử! Xin hãy đợi chúng ta!

Một đoàn người ngựa phóng như bay tiến tới, họ là những nữ cung tiễn thủ mặc trên mình chiến giáp màu đen, áo bào tung bay phấp phới cùng với làn tóc dài ngang vai, làn da trắng trẻo thiếu nữ xinh đẹp, cầm đầu là một cô gái nhan sắc tuyệt mỹ vội vã phóng ngựa chạy lại. Rất nhanh bọn họ quây xung quanh tiểu hoàng tử của mình, chĩa cung về phía ác ma và ác quỷ bên cạnh, ánh mắt của từng người hiện lên ngọn lửa bùng cháy, từ trên mũi tên cũng đồng loạt bốc lên ngọn lửa đáng sợ màu xanh giống như có thể thiêu đốt linh hồn:

- Không được làm hại tiểu hoàng tử của chúng ta!

Những con ác ma xung quanh gào thét cảm nhận được sự đáng sợ của các mũi tên. Ma Hoàng nhíu mày nói:

- Tà Vương! Những nữ nhân này là ai?

Tà Vương giơ tay lên:

- Ma Hoàng, không được làm hại họ! Họ chính là thân vệ đội của ta!

Khánh Linh chính là nữ tử dẫn đầu, nắm lấy tay của Tà Vương, nhìn cơ thể đầy máu của hắn, run rẩy nói:

- Điện hạ! Xin thứ lỗi vì chúng ta đã tới muộn! Sau này chúng ta sẽ không bao giờ để điện hạ có thể chạy thoát khỏi tay chúng ta nữa! Chúng ta sẽ vĩnh viễn bảo vệ cho người!

Nàng đưa tay lên, bàn tay chạm vào khuôn mặt tuấn mỹ đến yêu dị của Tà Vương, nhìn cơ thể giống như chịu muôn vàn tổn thương và đau đớn của hắn:

- Mà ta... Sẽ dùng cả sinh mạng của mình để bảo vệ cho người...!

...