Thiên Cổ Thần Văn

Chương 45: Hắc Ám Tà Vương Thiên (5) - Đừng làm hại cha mẹ ta!


Đoàn người ngựa cứ như vậy khởi hành trong vài ngày thì phía trước bất ngờ nhìn thấy một đội quân quy mô. Một viên tướng tiến lên phía trước nói:

- Ta là Cương Trực tướng quân của Thánh Thành, thuộc hạ dưới trướng Quang Minh Thánh Đế bệ hạ! Vâng lệnh của bệ hạ đến đón người tị nạn của Đại Vũ Quốc! Các ngươi hiện tại đã được an toàn! Trong thư cầu viện nhà vua của các ngươi đặc biệt nhờ cậy chúng ta đón tiếp tiểu hoàng tử! Không biết tiểu hoàng tử hiện tại ở đâu?

Nhìn thấy đội quân đến đón mình, mọi người ai nấy đều hớn hở. Những ngày qua bọn họ luôn lo lắng sẽ bị quân địch đuổi tới. Hiện tại không cần sợ hãi nữa!

Bỗng lúc này, tiểu hoàng tử rời khỏi kiệu tiến lên hướng về phía của Cương Trực tướng quân quỳ xuống nói:

- Tướng quân! Hiện tại cha mẹ ta đang bị vây công tử thủ tại kinh thành. Xin người có thể chi viện cho cha mẹ ta được không?

Viên tướng quân nhìn thấy tiểu hoàng tử quỳ gối van xin trước mặt thì thở dài nói:

- Tiểu hoàng tử! Xin thứ lỗi! Quân đội của ta được lệnh tháp tùng nạn dân của quý quốc trở về! Bảo vệ bá tánh là sứ mệnh của chúng ta! Chúng ta không được phép tham dự vào chiến tranh trên đại lục! Người yên tâm, nếu như Man tộc đuổi theo tàn sát bá tánh tại đây, chúng ta dù chết cũng sẽ chặn đứng bọn chúng, bảo vệ cho mọi người an toàn!

Tiểu hoàng tử ngẩng đầu lên, ánh mắt tràn ngập đau lòng:

- Cương Trực tướng quân! Ta hiểu rồi! Vậy xin mọi người hãy bảo vệ con dân Đại Vũ ta trở về Thánh Thành!

Nói đoạn tiểu hoàng tử leo lên lưng con chiến mã quay người đi. Cương Trực tướng quân nhíu mày nói:

- Tiểu hoàng tử! Người đi đâu vậy?

Tiểu hoàng tử cười nhạt đáp:

- Tất nhiên là trở về cứu lấy cha mẹ ta!

Cương Trực tướng quân nghe vậy liền kinh ngạc:

- Bằng vào sức của một mình ngươi? Ngươi nghĩ rằng một đứa trẻ như ngươi có thể chiến thắng lại đại quân Man đáng sợ! Cứu lấy cha mẹ của mình ư?

Chỉ thấy lúc này ánh mắt của tiểu hoàng tử trở nên kiên nghị, đầu cũng không ngoảnh lại, giọng nói nhẹ nhàng vang lên:

- Cương Trực tướng quân! Có những việc dù biết bản thân không thể làm được! Nhưng người ta vẫn phải cố gắng để làm!

Nói xong thì liền phóng ngựa quay trở về. Cương Trực tướng quân nhìn theo hình bóng của tiểu hoàng tử trên lưng ngựa dần rời xa, hai tay siết chặt lại.

...

Tiểu hoàng tử một đường phóng ngựa trở về kinh thành, ngựa đi như bay, chưa đến nửa ngày sau đã tiến vào bên trong kinh thành hoa lệ lúc này tràn ngập khói lửa. Khắp nơi là cảnh hoang tàn, đốt phá, Man tộc gây ra tội ác man rợ. Sử dụng ẩn thân chi thuật bao phủ mình và ngựa, biến bản thân trở nên tàng hình, tiểu hoàng tử nhanh chóng tiến vào sâu bên trong, lòng nóng như lửa đốt, cậu cảm nhận được cha mẹ mình hiện tại đang cận kề nguy hiểm.

Lúc này ở bên trên quảng trường, những binh sĩ bảo vệ cho nhà vua cùng hoàng hậu cuối cùng cũng đã ngã xuống.

Tên tướng quân của Man tộc, thân thể to lớn, tướng mạo hung ác tên gọi là Cùng Hung Cực Ác cùng với bộ hạ của mình vừa chém gϊếŧ những người binh lính cuối cùng nhìn thấy vua và hoàng hậu bị bao vây thì cười lớn mà nói:

- Ha ha ha ha! Đức vua! Hoàng Hậu! Hiện tại các ngươi đã có thể chết được rồi! Dám không nghe lời chúng ta, tử thủ bên trong hoàng thành, để cho nạn dân của các ngươi đem theo lương thực bỏ trốn. Hiện tại toàn bộ Đại Vũ của các ngươi sẽ bị chúng ta đốt sạch! Gϊếŧ sạch!

Đức vua và hoàng hậu lúc này nắm tay nhau, bản thân cơ thể yếu nhược nhìn về phía tên tướng quân Cùng Hung Cực Ác trước mặt. Hắn tiến lại phía hai người, dễ dàng túm lấy cổ của vua và Hoàng Hậu nhấc lên trên cao, gằn giọng nói:

- Hoàng tộc của Đại Vũ có bí pháp thần cấp phong ấn sức mạnh của bản thân để đổi lấy phòng ngự vô địch bảo vệ cho mọi người. Hai ngày qua các ngươi cùng nhau thi triển bí pháp này bảo vệ cho cả hoàng thành khiến cho chúng ta tấn công thật sự là quá vất vả đấy! Khiến cho kế hoạch nhanh chóng đánh hạ các ngươi, đuổi theo đám nạn dân kia của Man tộc bọn ta không thể thực hiện được! Hiện tại ta muốn hai ngươi cảm nhận cái chết đau đớn nhất!

Bàn tay của Cùng Hung Cực Ác dần siết lại, vua và hoàng hậu lúc này cũng đã nhắm chặt hai mắt đón nhận tử vong đang dần dần ập tới cùng đau đớn thống khổ. Tiểu hoàng tử cùng với mọi người hiện tại chắc hẳn đã an toàn. Bọn họ không còn gì tiếc nuối nữa...

Bỗng lúc này một tiếng hét thê lương vang lên:

- Không! Đừng làm hại cha mẹ ta!