Thiên Cổ Thần Văn

Chương 17: Chính truyện thiên (17) - Quyết đấu

Một chi bộ đội khác bên Tà Vương lại gia nhập chiến trường.

Một chi bộ đội khác nữa bên Thánh Thành lại lập tức xông lên.

Liên tục như vậy, từng đội binh mã thần tốc xông tới gia nhập chiến trường, chiến sự đã lên đến cao trào. Hai bên giằng co không ngừng nghỉ. Xác chết chất thành núi, kẻ sau đạp lên thi thể người trước mà xông tới chiến đấu, mà bán mạng.

Một lúc sau một binh sĩ thân mang trọng thương cưỡi ngựa chạy lại quỳ xuống trước Quang Minh Thánh Đế:

- Bẩm bệ hạ! Lực lượng Cuồng Ma của địch quân gia nhập. Thực lực đáng sợ! Đã đánh tan chủ lực doanh số 2, chọc thủng phòng ngự của tiên phong quân cánh phải, đang đánh vào trung ương quân trận địa của ta. Nhiều tướng quân đã hi sinh. Thế không thể cản. Xin bệ hạ tiếp viện.

Chỉ thấy đằng xa một chi bộ đội gồm những con ác ma to lớn hừng hực lửa đang gầm thét, giẫm đạp nghiền nát và thiêu đốt chiến trường khiến Thánh Thành quân liên tục nhận lấy tổn thất, vỡ tan trận địa. Bọn chúng chính là chi bộ đội đáng sợ nhất của Ác Ma quân đoàn. Lúc này Ác Ma quân đoàn đã toàn bộ tham gia chiến trường. Ngay cả chi bộ đội khủng bố không thể kiểm soát này cũng đã được thả ra. Tình thế vô cùng nguy cấp.

Quang Minh Thánh Đế lúc này vẫn nhìn chằm chằm vào Tà Vương quay sang gật đầu. Đoạn nói:

- Vô Địch lão tướng quân thúc! ….

Chợt ngưng lại. Trong giây phút thất thần quay sang bên cạnh giống như trông thấy hình ảnh một viên mãnh tướng thân thiết, đáng tin đang đứng bên cạnh mình nhưng rồi chợt thân thể người đó mờ nhạt, biến mất giống như vốn dĩ chưa từng xuất hiện ở đó.

Người đã không còn nữa….

- Vô Địch lão tướng quân thúc! ...

Một thoáng sững sờ, một thoáng đau lòng. Quang Minh Thánh Đế lúc này nhìn ra trận địa nguy cấp, kẻ địch hùng mạnh, chàng tuốt kiếm thúc ngựa xông tới:

-Vì Vinh Quang Thánh Thành!

Thân vệ quân bên cạnh lập tức tuốt kiếm xông lên cùng chủ thượng lao tới kẻ thù:

- Vì Vinh Quang Thánh Thành!

Chỉ thấy Quang Minh Thánh Đế cưỡi trên thần mã thoắt ẩn thoắt hiện trên chiến trường như một luồng ánh sáng, liên tục hiện ra và biến mất gặt hái sinh mạng của những con Cuồng Ma đáng sợ khổng lồ trong tiếng gào thét tuyệt vọng của chúng. Chỉ một lát sau chi bộ đội đáng sợ nhất này của Ma Tộc vậy mà đứng trước nguy cơ bị tuyệt diệt. Trận hình của Thánh Thành quân đoàn cũng nhờ vậy lại được thân vệ quân tăng cường bổ sung mà nhanh chóng lại một lần nữa được giữ vững. Đang trong lúc chàng phi thân lên, vừa chém cho tên đại tướng chỉ huy Cuồng Ma hùng mạnh của ma tộc thành hai nửa trong ánh mắt run sợ của kẻ thù. Một âm thanh xé gió mà tới:

- Quang Minh Thánh Đế! Đối thủ của ngươi là bản….

Vương! Rầm!

Tiếng nói còn chưa tới hết đã thấy một kiếm lăng lệ chém qua. Quang Minh Thánh Đế không kịp quay đầu, ngay lập tức phản lại một kiếm kinh thiên diệt địa. Trong khoảnh khắc giao thủ ma khí và ánh sáng quấn lại mà triệt tiêu lẫn nhau liên miên không dứt.Hai người bay lùi ra xa. Quang Minh Thánh Đế nuốt xuống một ngụm máu trong miệng nhìn kẻ thù. Lúc này Tà Vương lăng không mà đứng, nhìn chàng mỉm cười, ngắm nghía tràng diện chiến đấu bên dưới mà nói:

- Ta muốn dạy ngươi một bài học! Nếu ngươi còn tiếp tục ngu ngốc! Ngươi sẽ phải trả giá đắt! Giống như trên chiến trường này vậy! Thứ mà ngươi nên chú ý tới nhất… chính là ta!

Đoạn hắn chỉ kiếm vào Quang Minh Thánh Đế, gằn giọng tức giận:

-Bây giờ tướng sĩ của ngươi vì dân chúng mà hao tổn, bản thân ngươi vì tướng sĩ mà mạo hiểm trọng thương, chuốc lấy thất bại rồi, tất cả lũ ngu ngốc các ngươi đều chết đi! Ngươi lấy cái gì bảo vệ đám bá tánh vô dụng đằng sau! Ha! Ha! Ha! Ha!

Ha! Ha! Ha! Ha!

Tiếng cười của hắn vang vọng khắp chiến trường, nơi vẫn giết ra giết chóc tàn khốc đẫm máu không ngừng nghỉ, tiếng cười của hắn đi qua một người chiến sĩ thân thể trọng thương đâm chết một con ác ma đáng sợ rồi ngã xuống, đi qua một viên tướng quân của Thánh Thành bị găm 3 thanh đao trên người vẫn không gục ngã kiên cường vung kiếm chém chết kẻ thù xung quanh, đi qua một viên binh sĩ trẻ tuổi, ánh mắt kiên cường pha lẫn thơ ngây và nhiệt huyết thân thể thấm đẫm máu tươi mà nhắm lại mãi mãi hòa mình vào những xác chết ngổn ngang chất thành từng tòa núi nhỏ của quân sĩ hai bên. Những tiếng la hét đau đớn thảm thiết không ngừng. Những sinh mạng liên tục trôi đi không nghỉ.

Tiếng cười của hắn vậy mà chân thật, chân thật đến đau lòng như vậy...!