Thiên Cổ Thần Văn

Chương 15: Chính truyện thiên (15) - Mở đầu cuộc thánh chiến

Sáng hôm sau Quang Minh Thánh Đế mặc chiến bào ra trận, Ở bên kia chiến tuyến, Tà Vương ngồi trên kiệu lớn, ánh mắt u ám, xung quanh hắn là đại quân ma quỷ đáng sợ của địa ngục trải dài như vô tận. Ở phía bên này, Quang Minh Thánh Đế cưỡi trên thần mã, xung quanh chàng là Thần thánh kỵ binh đoàn hùng hậu, những binh tướng dũng mãnh mặc hoàng kim chiến giáp cưỡi trên chiến mã, tay cầm trường thương trải dài ngút mắt, khí thế ngập trời. Hai bên binh lực hùng mạnh, không bên nào thua kém bên nào. Tà Vương gõ gõ ngón tay lên thành kiệu, nhìn về bên này nói, tiếng nói chứa chan nội lực đáng sợ bao phủ toàn trường:

- Thần thánh thiết kỵ quân đoàn ! Các ngươi có Thánh Thành vững chắc như vậy không dựa vào để cố thủ, lại chủ động xuất kích nhắm tới doanh trại của chúng ta! Đúng thật là khiến bản vương bất ngờ!

Quang Minh Thánh Đế trên thần mã hướng về bên này nhàn nhạt nói, âm thanh vang vọng chấn động tâm can:

- Chỉ là một đám ma quỷ mà thôi! Thánh Thành của ta xuất quân tiêu diệt là được! Cần gì phải cố thủ!

Tà Vương nghe vậy thì cười lớn:

- Ha! Ha! Ha! Ha! Chứ không phải Thánh Thành các ngươi ngu ngốc cứu vạn vạn bá tánh, đến nỗi lương thực cạn kiệt, vô lực phòng thủ, chỉ có thể chủ động xuất kích vào quân ta mong lấy một trận thắng lợi vội vàng hay sao! Quang Minh Thánh Đế ngươi ngu ngốc như vậy bảo sao Thánh Thành liên tục phải trả giá đắt để cứu lấy nạn dân, đến tận bây giờ cũng sẵn sàng đánh trực diện với ta, hi sinh binh tướng để cứu lấy bọn chúng! Vậy thì cũng tốt…. Nhưng….

Đoạn hắn xiết tay bóp vỡ thành kiệu, nghiến răng tức giận nói.

Nhưng khốn kiếp nhất… vì sao ngươi lại để Vô Địch lão tướng quân hắn đơn độc tử chiến mà chết đi vô nghĩa! Vì sao chứ? Một dũng tướng quý giá như vậy vì sao ngươi không trân trọng? Thật khốn kiếp! Quang Minh Thánh Đế! Ngươi thật đáng chết!

Ở bên kia, thần thánh quân đoàn nghe vậy thì hí vang ngựa tức giận. Một viên tướng trẻ tuổi phóng ngựa ra phía trước, giơ ra trường thương hét lớn.:

- Tà Vương láo toét! Ngươi phản bội nhân loại không có tư cách nhục mạ chủ thượng của ta! Có gan rời kiệu qua đây! Bản tướng Can Trường thống lĩnh tiên phong quân thần thánh thiết kỵ quân đoàn sẽ lấy mạng ngươi!

Bên này một con quỷ to lớn là thân vệ bên cạnh Tà Vương cất giọng ồm ồm đáp lại:

- Vương của ta há có thể để cho thứ vô danh tiểu tốt các ngươi khiêu khích. Để bản quỷ tướng đến tiếp ngươi!

Nói đoạn hắn vất ra một đám xác chết đồ chơi trong tay về phía bên này, chỉ thấy một loạt thi thể của các vị tướng quân, bao gồm cả Trung Kiên tướng quân trong đó bị vất lăn xuống đất. Hắn cười ha ha nói:

- Mấy cái đồ chơi này coi như là quà gặp mặt của chúng ta!

Tiếng cười tà ác của đám ma quỷ vang lên. Bên phía Thánh Thành hò hét tức giận. Can Trường xiết chặt trường thương, nghiến răng chỉ vào tên quỷ tướng nói như gằn ra từng chữ:

- Tới đây chịu chết!

Chỉ thấy con quỷ đó tiến lên, đoạn quay lại quỳ xuống cúi đầu với Tà Vương. Ánh mắt nó nhìn lên chạm vào mắt của Tà Vương lúc này chợt giống như một người chiến sĩ trung kiên cáo biệt chủ tử của mình để hoàn thành một sứ mệnh quan trọng. Tà Vương khẽ siết tay lên thành kiệu, cơ thể run rẩy, rồi gật đầu. Con quỷ to lớn đứng lên. Giơ cao thanh bổng lớn đầy gai nhọn, gầm lớn.:

- Gào!

Tiếng gầm chấn động không gian, cho thấy sức mạnh của nó vô cùng đáng sợ, khiến cho đám ma quỷ xung quanh rung động hò hét.

Bên này Can Trường cũng đỏ mắt hét lớn!:

- Các vị tướng quân đã hi sinh! Bản tướng thề hôm nay giết chết ác quỷ này trả thù cho các ngài!

Đoạn cầm trường thương thúc ngựa xông tới khí thế dâng tới đỉnh điểm! Hai bên va chạm, giao thủ long trời lở đất! Thời gian ngắn ngủi lao vào nhau mà đánh không phân cao thấp cả ngàn chiêu. Trong khoảnh khắc sinh tử cuối cùng của đòn đánh quyết định. Tà Vương khẽ nhắm mắt lại! Khi hắn mở mắt ra đã thấy Can Trường đứng trên thi thể của tên quỷ tướng. Tên quỷ tướng đó một bổng đập xẹt qua sát mặt giết chết chiến mã của Can Trường nhưng nó bị một thương xuyên tim mà chết. Can Trường đạp lên thi thể nó, ngắt lấy đầu nó trong sự hò hét cổ vũ của quân sĩ nhân loại.

Tà Vương mỉm cười khinh bỉ, hắn lại nhẹ giơ tay lên.

3 tên quỷ thân vệ khác bên cạnh Tà Vương nhìn nhau rồi gào rú xông lên tấn công Can Trường. Can Trường nhìn thấy thế thì nhổ một bãi nước bọt, không những không chạy mà còn vọt tới liều chết mà đánh.

Kỳ tích phát sinh, hắn vậy mà giết thêm một lúc 3 tên quỷ tướng khác trong ánh mắt kinh diễm của chúng nhân. Bên phía ma quỷ quân đoàn nhìn nhau kinh hãi, còn đại quân Thánh Thành đồng loạt hô lớn, khí thế đại tăng.:

- Chính là lúc này!

Quang Minh Thánh Đế nhìn thấy đại cục phát sinh biến hóa vi diệu như vậy thì không chần chừ tuốt kiếm hô lớn:

- Thần Thánh Thiết kỵ quân nghe lệnh! Giết chết đám ma quỷ này! Bảo vệ nhân dân phía sau chúng ta! Vì vinh quang Thánh Thành!

Kỵ binh tiên phong của Thánh Thành mệnh danh thần thánh thiết kỵ quân đoàn dũng mãnh nhất đại lục đồng loạt giơ cao trường thương, hí ngựa vang trời, xông lên phía trước như một biển người vô tận dũng mãnh tiến về phía kẻ thù:

- Vì vinh quang Thánh Thành!

….