Thiên Cổ Thần Văn

Chương 9: Chính truyện thiên (9) - Hi vọng

Ánh chiều tà buông xuống trên con đường dài, hai người hai ngựa lặng lẽ lên đường vội vã. Trên đường đi họ nhìn thấy rất nhiều dân tị nạn đang hướng về Thánh Thành. Nhìn bá tánh tang thương mà lòng của họ lại càng đau như cắt. Thu Nguyệt quốc của họ vừa mới bị Tà Vương giày xéo, tình cảnh bá tánh hiện tại còn đáng thương đến nhường nào. Con đường dài vô cùng trắc trở, vượt qua sông suối treo leo, đi qua những cánh đồng khói lửa, bước đi trên những bãi chiến trường đổ nát. Lãng Tử chỉ vào khu rừng u ám trước mặt, quay lại nói với Thuần Khiết:

- Bệ hạ! Chỉ cần vượt qua Sương Mù rừng rậm này, chúng ta có thể tiến vào ngoại vi Hoang Vắng thảo nguyên của vương quốc, ở đó sẽ có lực lượng của Thánh Thành tiếp tế chúng ta.

Thuần Khiết tiến ngựa lên, mỉm cười nói:

- Vậy tốt quá! Cuối cùng chúng ta cũng sắp có thể trở về nhà rồi.

Lãng Tử tâm trạng cũng rất vui vẻ, hắn quay lại nắm lấy tay nàng:

- Bệ hạ! Đúng vậy! Cuối cùng chúng ta cũng có thể trở về nhà! Phía trước sẽ đáng sợ một chút! Xin người hãy nắm lấy tay ta!

Thuần Khiết cảm thấy ấm áp, hai má ứng hồng. Khu rừng phía trước dù u ám đáng sợ như thế nào, có thể nắm tay hắn, nàng không còn cảm thấy đáng sợ nữa. Đi được một đoạn, bỗng phía trước có một đoàn người ngựa lớn đang từ trong rừng đi ra. Một số người trong số họ hét lên:

- Là công chúa! Phía trước chính là Thuần khiết công chúa!

Sau đó là một loạt những tiếng hoan hô mừng rỡ:

- Chúng ta được cứu rồi! Chính là Thuần Khiết công chúa! Còn có Lãng Tử tướng quân! Đúng! Mặc dù ngài đã bị thương nhưng ta vẫn nhận ra người! Đó chính là Lãng Tử đại tướng quân của chúng ta!

Một toán dân chúng hò hét vui vẻ chạy tiến lại. Lãng Tử quay sang Thuần Khiết nói:

- Bệ hạ! Phía trước có người! Là dân tị nạn đến từ Thu Nguyệt quốc ta! Số lượng rất lớn!

Hai người xuống ngựa, chỉ thấy rất nhiều người dân tiến lại quỳ xuống. Nhiều người không kìm được nước mắt dập đầu khóc lóc:

- Công chúa! Cuối cùng cùng có thể gặp lại được người! Xin người hãy cứu lấy chúng ta! Cứu lấy con dân Thu Nguyệt quốc.

Thuần Khiết vội vàng đỡ mọi người đứng dậy:

- Các vị hương thân xin hãy đứng lên. Nói cho ta biết tình hình đất nước hiện giờ thế nào rồi.

Chỉ thấy không khí nhất thời rơi vào trầm mặc. Một lúc sau, một vị lão già đứng đầu lau đi những giọt nước mắt trên khuôn mặt kham khổ nói:

- Bẩm công chúa! Sau khi Tà Vương công phá Hoàng thành, đức vua và hoàng hậu mất đi, đất nước chìm trong chiến loạn.Đáng hận nhất, vào lúc đất nước lâm nguy phía Bắc có Thù Gia, phía Nam có Hận Gia lũng loạn. Bọn chúng lợi dụng chiến tranh, gây dựng thế lực tranh đoạt vương vị, cướp bóc, làm loạn, gây ác khắp nơi. Dân chúng vô cùng cực khổ. Chúng ta chính là không thể chịu đựng nổi phải ly tán quê hương tiến về Thánh Thành!

Nói xong lão lại quỳ xuống, dập đầu xuống đất đến rướm máu mà nói:

- Chúng ta muốn gặp công chúa bệ hạ! Chỉ có công chúa trở về mới có thể dẹp được nội loạn, bảo vệ đất nước trong tình hình nguy ngập này! Đức vua và hoàng hậu đã mất! Người chính là nữ hoàng của chúng ta! Là nữ hoàng của Thu Nguyệt quốc! Xin người hãy cứu lấy chúng ta! Cứu lấy con dân của người!

Tất cả mọi người cũng đều dập đầu hướng về Thuần Khiết cung kính:

- Xin bệ hạ hãy cứu lấy Thu Nguyệt quốc!

Thuần Khiết quỳ xuống nâng lão bá tánh dậy, nàng nói:

- Xin mọi người hãy đứng lên. Lần này bản hoàng trở về chính là để dẹp loạn đám phản tặc đó, bình loạn nội chiến, dẫn dắt Thu Nguyệt quốc có thể đi đến thái bình. Các ngươi không cần lo lắng! Ta nhất định sẽ không phụ sự kỳ vọng của con dân Thu Nguyệt quốc, không phụ sự kỳ vọng của tất cả các ngươi!

Chỉ thấy dân chúng trong hoàn cảnh tang thương như vậy sau khi nghe nàng nói mà giống như tìm thấy hi vọng, giống như tìm thấy niềm vui sướng tột cùng mà quên hết đi bao nhiêu đau khổ đã phải trải qua. Tất cả bọn họ vui sướng đồng thanh trong hân hoan:

- Nữ hoàng vạn tuế! Nữ hoàng vạn tuế!

Lão già thở dài, khuôn mặt nhăn nheo, mệt mỏi lúc này cũng không giấu nổi niềm hạnh phúc.

Bỗng một đám binh sĩ đi theo đoàn tiến lại quỳ xuống, đi đầu là một viên đội trưởng trẻ nhanh nhẹn, hắn cung kính nói:

- Thuộc hạ Nhiệt Huyết, tiểu đội trưởng đội 3, bảo hoàng doanh tham kiến Nữ hoàng bệ hạ, tham kiến tướng quân.

Thuần Khiết và Lãng Tử quay sang nhìn nhau. Danh tự Bảo Hoàng Doanh này lần đầu tiên bọn họ nghe thấy. Lão già lúc này nhìn hai người nghi hoặc liền giải thích:

- Bẩm điện hạ và tướng quân. Bảo hoàng doanh là đơn vị quân đội được thành lập bởi những dũng sĩ trung thành với hoàng tộc. Được chỉ huy bởi Anh Dũng tướng quân, chính là bộ hạ cũ của Lãng Tử đại tướng quân năm xưa. Cũng chính nhờ có Bảo hoàng doanh tồn tại, áp chế hai thế lực tạo phản mới khiến cho tình hình quốc gia an ổn một chút. Đoạn đường lánh nạn này, lão bá tánh chúng ta cũng được bảo hoàng doanh hộ tống mới có thể bình an vượt qua hoang vắng thảo nguyên và u ám rừng rậm. Có thể nói hiện tại binh sĩ Bảo Hoàng Doanh chính là anh hùng trong lòng bá tánh chúng ta.

Hai người nghe vậy liền ân cần đỡ các binh sĩ dậy. Chỉ thấy bọn họ lóng ngóng run rẩy, có người trộm nhìn nữ hoàng và Lãng Tử bằng ánh mắt ái mộ. Có thể bọn họ cũng chính là những người binh sĩ trẻ mới được tham gia vào quân đội, đã nghe những truyền kỳ về hai người, lần đầu gặp mặt nên không tránh khỏi thất thố. Khẽ cúi đầu suy nghĩ nên dùng từ ngữ nào trang trọng nhất để báo cáo, viên chỉ huy trẻ tuổi có đôi mắt trong sáng trầm tư một chút rồi nói:

- Bẩm điện hạ! Bẩm tướng quân! Chúng tôi đi theo hộ tống mọi người đến Thánh Thành cũng chính là mong muốn có thể đón công chúa và tướng quân trở về bình ổn đại cục. Đại bản doanh quân ta hiện làm chủ Đông thành, liên tục chiêu binh mãi mã. Chỉ cần công chúa và tướng quân trở về, chúng ta có thể hiệu triệu sức mạnh toàn quốc, sớm dẹp phản loạn. Hiện đã gặp được hai người! Xin bệ hạ và tướng quân cho phép chúng thần được hộ tống hai người trở về!

Nói đoạn, hắn lại quỳ xuống, bất ngờ dập đầu liên tục, nước mắt rớt như mưa:

- Xin bệ hạ và tướng quân mau chóng trở về! Những binh sĩ bảo hoàng doanh trung thành của ngài! Những người con dân Thu Nguyệt quốc đang mong ngóng ngài từng ngày! Xin ngài! Xin ngài! Hu! Hu!

Lúc này một số nam tử cũng tiến lại nói:

- Bệ hạ và tướng quân! Ngài đã trở về rồi! Chúng tôi cũng không muốn rời bỏ quê hương nữa! Xin cho chúng tôi được tham gia quân đội, được trung thành sát cánh bên người, dùng máu thịt bảo vệ nữ hoàng bệ hạ và quốc gia! Xin bệ hạ chấp thuận!

Rất nhiều trai tráng cũng tiến lại quỳ xuống:

- Xin bệ hạ chấp thuận.

Thuần Khiết và Lãng Tử lên ngựa. Thuần Khiết nói lớn!:

- Bản hoàng chấp thuận! Hôm nay ta đích thân kết nạp các ngươi vào Bảo Hoàng Doanh! Một số người ở lại hộ tống bá tánh về Thánh Thành tị nạn. Còn lại theo ta và lãng tử tướng quân hồi hương, bình dẹp phản loạn, bảo vệ Thu Nguyệt quốc ta! Dùng máu của chúng ta để đổi lấy thái bình cho đất nước! Thu Nguyệt quốc quang vinh!

Chỉ thấy nghe thấy những âm thanh rền vang tràn ngập tinh thần chiến đấu và niềm tin mãnh liệt của hàng ngàn bá tánh và binh sĩ đáp lại:

- Thu Nguyệt quốc quang vinh! Nữ hoàng vạn tuế!

….