Thiên Cổ Thần Văn

Chương 7: Chính truyện thiên (7) - Quốc gia cần chúng ta trở về

Không biết qua bao lâu cuối cùng ta đã mở mắt, cơ thể nhộn nhạo, ta chỉ có thể liên tục ho sặc sụa, máu trào ra miệng. Một vài viên quan y tiến vào, lau đi những giọt mồ hôi trên trán bọn chúng vội vàng chăm sóc cho ta vừa vui mừng nói:

- Cuối cùng ngươi cũng tỉnh lại. Đại nhân! Ngươi đã hôn mê 3 ngày rồi! Chúng ta đã phải dùng đến thánh dược để cứu mạng ngài trở về.

Ngài hãy cố gắng! Bây giờ không còn gì phải lo lắng nữa! Thương thế của ngài sẽ rất nhanh có thể hồi phục.

Ta mệt mỏi hỏi:

- Xin cảm tạ ơn cứu mạng! Có thể nói cho ta biết đây là đâu? Các vị là ai? Còn nữa…hự!

Ta lại liên tiếp không thể khống chế cơn ho. Ta vội vàng nói:

- Công chúa và nhân dân Thu Nguyệt quốc ta hiện tại có bình an không? Thu Nguyệt quốc ta bây giờ tình hình như thế nào rồi!

Một nữ y quan ân cần nói với ta:

- Đại nhân xin hãy bình tĩnh nghỉ ngơi, ta có thể nói với ngài công chúa và nhân dân của ngài đã bình an, họ đã được bệ hạ hộ tống về Thánh Thành. Hiện giờ rất an ổn. Đây là trại quân y của Thần thánh quân đoàn. Chúng ta vốn là tiểu đoàn 7 của thân vệ doanh bên cạnh bệ hạ. Người ra lệnh chúng ta ở lại đây để tiếp ứng người tị nạn của Thu Nguyệt quốc. Còn tình hình Thu Nguyệt quốc….

Dừng một chút trầm mặc, nàng nhìn ta rồi thở dài. Lúc này một viên tướng quân trẻ tuổi tiến vào doanh trướng. Các nữ quan lập tức cung kính với hắn, Hắn tiến về phía ta nói:

- Tình hình của Thu Nguyệt quốc hiện tại, Tà Vương tấn công hoàng thành, đức vua và hoàng hậu đã bỏ mình, nhân dân Thu Nguyệt quốc như rắn không đầu lang bạt khắp nơi, giặc cướp hoành hành, bá tánh lầm than. Tình hình vô cùng nguy ngập.

Ta sợ hãi.:

- Không được! Ta phải trở về!

Ta vội vàng cố gắng đứng lên, hắn đưa tay ấn ta xuống. Hắn nhìn ta tiếp tục ho sặc sụa, giọng nói trở lên bi thương.:

- Dừng lại! Ngươi hiện tại còn chưa hoàn toàn khỏi bệnh. Cho dù ngươi dưỡng thương xong có thể trở về nhưng cũng không có tác dụng. Sẽ chỉ khiến Thu Nguyệt quốc mất đi một chiến sĩ anh dũng. Khiến nhân loại mất đi một tấm khiên chắn quý giá để chống lại kẻ thù ma quỷ.

Đoạn hắn cúi người, tay phải đưa thế thể hiện sự cung kính đối với ta:

- Mạt tướng Trung Kiên, tiểu đoàn trưởng tiểu đoàn 7, thân vệ doanh hoàng đế bệ hạ, thần thánh quân đoàn, xin ra mắt các hạ.Sự dũng cảm và tài năng của ngài chính là niềm tự hào cho tất cả những người lính nhân loại chúng ta trong cuộc chiến chống lại kẻ thù ma quỷ. Mong ngài hãy an dưỡng nghỉ ngơi!

Ta vội vàng hành lễ đáp lại:

- Tại hạ là Lãng Tử, tiểu tướng của Thu Nguyệt quốc! Cảm tạ ơn cứu mạng của Trung Kiên tướng quân!

Viên tướng quân tươi cười nói:

- Tướng quân khách khí rồi! Ta chỉ là phụng mệnh bệ hạ làm việc! Khoan đã!

Đoạn hắn và tất cả mọi người nhìn ta một cách kỳ lạ, hắn nhìn ta thật kỹ rồi hỏi:

- Ngài nói…ngài chính là Lãng Tử tướng quân của Thu Nguyệt quốc!

Nghe hắn hỏi như vậy, ta sờ lấy vết sẹo gớm ghiếc trên khuôn mặt mình. Tự giễu. Lãng Tử tướng quân nổi tiếng tài hoa tuấn mĩ như ta bây giờ trở lên trông đáng sợ như vậy thật đúng là khiến người ta nhận không ra. Ta nhìn hắn cười khổ nói:

- Chính là tại hạ.

Chỉ thấy hắn mừng rỡ cung kính nói:

- Không giấu Lãng Tử tướng quân. Thánh Thành có lệnh triệu kiến ngài về. Ngài chính là người mà bệ hạ và công chúa đang tìm kiếm. Thật tốt quá! Ngày mai ta sẽ đích thân hộ tống ngài hồi cung.

Ta cố gắng đứng dậy, hành lễ với hắn, đi ra ngoài cửa, hít thở bầu không khí quê hương tang thương, nhìn lên mặt trăng đang sáng tỏ trong màn đêm tăm tối nói:

- Cảm tạ tướng quân! Không biết vì sao Thánh Thành ra lệnh tìm ta nhưng ta nhất định phải đến đó đưa công chúa trở về. Hoàng thượng và hoàng hậu đã băng hà. Nàng đã trở thành Nữ Hoàng của Thu Nguyệt quốc! Chỉ có nàng mới có thể hiệu triệu dẫn dắt con dân Thu Nguyệt quốc ta vượt qua được nghịch cảnh khó khăn này.

….