Thiên Cổ Thần Văn

Chương 6: Chính truyện thiên (6) - Anh hùng tuyệt thế cứu mạng tình địch của mình

Ta là Lãng Tử, là đại tướng của Thu Nguyệt quốc. Nắm trong tay 50 vạn trọng giáp hùng binh. Nếu nói ta là một kẻ văn chương kỳ tài ta nguyện dùng tinh hoa cả đời mình để cống hiến cho quốc gia. Nếu nói ta là một đại tướng kinh tài tuyệt diễm, ta nguyện dùng sinh mạng của mình để bảo vệ quê hương. Tất cả những điều đó ta đã làm. Tất cả những điều đó ta đã làm rất tốt, nhưng không đủ. Trong nhiều năm chinh chiến, ta đã bảo vệ quê hương khỏi vô số kẻ thù hùng mạnh, thân thể ta chi chít vết thương đáng sợ không quan trọng, nhưng những người lính bên cạnh ta thì ngày một ít đi, sự hi sinh vĩnh viễn của họ đối với ta mới là những nỗi đau đớn nhất. Chỉ trong 3 năm khói lửa chiến tranh, chúng ta đã anh dũng đánh bại 100 vạn kẻ thù nhưng 30 vạn người dũng sĩ đã mãi mãi nằm lại, chỉ còn lại 20 vạn người. Ta tự hỏi đến bao giờ cuộc chiến này mới kết thúc. Có phải khi tất cả chúng ta nằm xuống cuộc chiến này mới chịu kết thúc hay không! Nhưng ta đã sai! Cho dù tất cả chúng ta nằm xuống! Cuộc chiến này vẫn còn tồn tại. Vẫn còn đáng sợ. Khi nhân loại ngập tràn trong khói lửa chiến tranh và chết chóc, khi người ta giết chết sinh mệnh khác một cách đỏ máu và tàn nhẫn, cái ác và máu lửa đã làm sống dậy một binh đoàn địa ngục đáng sợ được thống lĩnh bởi một kẻ tàn ác nhất và đáng sợ nhất trong nhân loại - Tà Vương và binh đoàn địa ngục của hắn. Thứ chúng ta phải chống lại chính là ma quỷ, là ma quỷ đến từ địa ngục thực sự. Những binh sĩ của ta lần lượt bỏ mình nhưng không thể ngăn được bước tiến của chúng. Khi ta liều mình xông ra giết chóc, sử dụng kiếm pháp tinh diệu nhất, sử dụng sức mạnh tiềm ẩn của một cơ thể chứa đầy tài hoa của một tuyệt thế danh tướng để đánh ra một lỗ hổng, để đánh ra một hi vọng. Lúc ấy hắn xuất hiện. Hắn xuất hiện cùng nụ cười đáng sợ nhất, chỉ trong ba chiêu hắn đã đánh cho ta bay về trung quân, hắn đã đánh cho toàn bộ cố gắng của ta và biết bao tử sĩ tan thành tro bụi, đánh cho ta trọng thương thảm trọng vô lực đứng lên.

Chúng ta không thể chiến đấu chính diện với kẻ thù đáng sợ như vậy. Chúng ta chỉ có thể phòng ngự.

Ta sử dụng đội hình phòng ngự mạnh nhất, sử dụng binh chủng thiết giáp mạnh về phòng ngự nhất bày ra thế trận chắc chắn nhất trong sử sách nhân loại để ngăn bước kẻ thù. Chúng ta không sợ chết! Chúng ta muốn bảo vệ quê hương của chúng ta! Dùng máu thịt của chúng ta để ngăn bước chúng.

Nhưng thanh cung đó đã xuất hiện. Một nữ tử mặc đồ đen bên cạnh hắn giơ lên một thanh yêu cung u ám, trời đất biến sắc như sự trừng phạt đáng sợ của địa ngục giành cho thế gian. Một mũi tên bắn ra hóa ra ngàn vạn tia lửa thiêu rụi toàn bộ những tấm khiên giáp chắc chắn như xuyên qua một tờ giấy mỏng. Những tiếng la hét thấu tận trời, những sinh mệnh anh dũng lần lượt trôi đi trong ngọn lửa đáng sợ. Thế trận bị vỡ. Kẻ thù một lần nữa lại điên cuồng lao lên.

Một lực lượng tinh nhuệ thiện chiến như chúng ta, một lực lượng kiên cố bậc nhất trong lịch sử nhân loại như chúng ta vậy mà…ngay cả tư cách ngăn cản bọn chúng cũng không có. Sự tuyệt vọng và sợ hãi ngập tràn trong đầu óc mỗi người.

Chúng ta chỉ có thể bỏ chạy. Hay nói đúng hơn chúng ta chỉ có thể giúp đỡ mọi người có thể bỏ chạy. Sử dụng sinh mạng của mình để ngăn cản kẻ thù giúp đỡ mọi người bỏ chạy.

Đức vua và hoàng hậu không muốn rời bỏ quê hương, họ muốn tử chiến bảo vệ hoàng thành. Ta chỉ có thể dùng kế để công chúa Thuần Khiết và một lượng lớn dân chúng có thể rút lui. Lần lượt binh lực của chúng ta vơi dần, từ 5 vạn tàn binh cuối cùng chỉ còn lại 1 vạn. Chúng ta đã để hơn 1 ngàn quân cơ động của kẻ thù lọt qua khe hở để tiếp cận công chúa và dân chúng. Nhưng chúng ta không thể cứu họ.

Vì chúng ta tất cả đã nằm xuống.

Không, ta không thể nằm xuống! Ta lần nữa đứng lên, nhận lấy những vết thương để đổi lấy sinh mạng kẻ thù. Để ngặn chặn bọn chúng thêm một chút. Ta không còn gì để mất! Cũng không được phép để lại bất cứ thứ gì! Sinh mệnh của ta, linh hồn của ta tất cả không để lại! Ta phải đứng lên! Ta phải chiến đấu!

Những vết thương lên cơ thể ta ngày một nhiều, cảm giác sinh cơ của ta trôi đi ngày một nhanh, cơ thể ta đã tiến vào trạng thái vô thức, trong thời khắc tột cùng của tuyệt vọng, ta nghe thấy tiếng vó ngựa vội vã tiến lại, một thân ảnh uy nghiêm bao bọc trong màn ánh sáng thần thánh. Hắn lướt đến chỗ ta, nhanh chóng đánh bại kẻ địch xung quanh ta chỉ trong nháy mắt, trong khoảnh khắc đó ta không còn cảm nhận những nỗi đau và nhát chém thêm vào da thịt nữa. Kẻ thù cũng đã không còn. Hắn chính là ánh sáng hi vọng cho chúng ta. Trong vô thức ta vội vã chỉ về hướng của mọi người, ánh mắt cầu xin nhìn hắn, trút hết khí lực cuối cùng nói với hắn:

- Xin hãy cứu họ!

Rồi gục xuống. Cuối cùng thì ta cũng đã được giải thoát! Cảm ơn hắn đã xuất hiện! Cám ơn! Cám ơn!

Hắn đỡ lấy ta, một tia sáng nhu hòa truyền vào người ta, một bàn tay khác đón lấy ta. Trong hư vô mờ mịt ta nghe thấy tiếng nói giống như hắn đang ra lệnh cho một số người:

- Tình hình nguy cấp ta sẽ đi lên trước, Vô Địch lão tướng quân và bộ binh ở lại ngăn địch. Thân vệ kỵ binh sau khi giúp đỡ đánh bại lũ đang xông tới kia hãy đến tiếp ứng. Tuyệt đối không thể để kẻ địch lọt qua. Còn nữa….

Dừng một chút ngắn ngủi hắn nói tiếp, ta cảm giác như có một ánh mắt thần minh nhìn xuyên thấu qua linh hồn ta. Hắn nói:

- Bằng mọi giá hãy cứu sống hắn!

Ta nghe thấy tiếng bước chân ngựa của hắn lại lướt đi vội vã. Tốc độ giống như tên bay điện xẹt để lại phía sau những lời vâng dạ của bộ hạ. Hắn vậy mà vội vã đến mức liều mình một ngựa xông lên cứu lấy mọi người! Hắn là ai?

Những tiếng gầm rú kinh khủng lại vang lên, quân địch lại tới với số lượng đáng sợ. Ý thức của ta sắp sửa tiêu thất hoàn toàn. Ta nghe thấy những âm thanh cuối cùng:

- Quân y đâu! Mau cứu lấy hắn! Những người khác theo ta! Giết chết đám ác ma này! Bảo hộ bệ hạ! Vì vinh quang Thánh Thành!:

- Vì vinh quang Thánh Thành!

Bọn họ…vậy mà là người của Thánh Thành! Những tiếng binh khí va chạm kịch liệt của chiến tranh tàn khốc quen thuộc lại vang lên! Ta lúc này đã hoàn toàn không còn biết gì nữa!

...