Thiên Cổ Thần Văn

Chương 4: Chính truyện thiên (4) - Ngươi... Không yêu nàng sao?

Sáng sớm hôm sau, Quang Minh Thánh Đế ngồi trên ngai vàng, bên dưới một viên tướng quân tuấn tú nhưng trên gương mặt có một vết sẹo dài tiến vào bên trong đại điện. Hắn chính là Lãng Tử tướng quân.

Chỉ thấy sau một lúc nói chuyện Quang Minh Thánh Đế đập tay xuống bàn tức giận:

- Lãng Tử tướng quân! Ngươi vừa nói gì? Ngươi muốn mang Thuần Khiết công chúa trở về? Ngươi có biết ngoài kia nguy hiểm như thế nào không? Tại nơi này ta có thể bảo vệ cho mọi người an toàn! Tại sao ngươi lại muốn đưa nàng trở về nơi nguy hiểm như thế?

Ở bên dưới Lãng Tử tướng quân dưới sự tức giận của Quang Minh Thánh Đế trong lòng bất giác cảm thấy hổ thẹn, nhưng hắn vẫn cắn răng mà nói:

- Bệ hạ! Người chính là ân nhân cứu mạng của ta! Ta đối với ngài thập phần kính trọng, cũng rất muốn nghe theo lời của ngài! Thậm chí, nếu ngài muốn, ta có thể sẵn sàng vì ngài mà bán mạng! Có điều...

Dừng lại một chút, viên tướng quân anh tuấn toàn thân đầy vết thương, trước quân địch bao vây trùng trùng vẫn hiên ngang đứng vững nhận lấy dao kiếm để cản bước cho nạn dân trốn chạy không hề sợ hãi hiện tại lại run rẩy trong đau lòng nói:

- Thu Nguyệt quốc của chúng ta vừa bị Tà Vương tàn phá, đại quân trong tay ta đã bị Ma Quỷ quân đoàn của Tà Vương tiêu diệt, hoàng thành cũng đã thất thủ, đức vua và hoàng hậu bỏ mình. Trong lúc quốc gia chúng ta loạn lạc, chìm trong khói lửa này tại phía bắc và phía nam nổi lên hai đám phản loạn khiến cho bá tánh càng thêm lầm than. Nghĩa quân trung thành với triều đình hiện tại ở trung tâm đang bị tấn công hai nơi, người dân cần có công chúa trở về để dẫn dắt họ qua cơn loạn lạc này! Xin bệ hạ thành toàn cho ta mang nàng trở về cứu lấy mọi người! Cứu lấy quốc gia của ta!

Quang Minh Thánh Đế nắm chặt tay, kích động:

- Ngươi muốn mang nàng đi...! Ngươi... Lấy gì để bảo vệ nàng?

Lãng Tử tướng quân hướng lên trên nhìn Quang Minh Thánh Đế trên cao, ánh mắt kiên định:

- Ta... Sẽ dùng mạng của mình để bảo vệ nàng?

Minh Đế đưa thanh kiếm giơ lên ngang mặt của mình, lưỡi kiếm được rút ra sắc bén tỏa ra hào quang lóng lánh, âm thanh kim loại ma sát nghe sắc lạnh giống như âm thanh của chàng phát ra lúc này đang gằn lên từng chữ:

- Mạng của ngươi sao?

Đầu của Quang Minh Thánh Đế nghiêng sang một bên, nhìn xuống bên dưới Lãng Tử tướng quân bằng ánh mắt khinh miệt:

- Cho bản đế thấy... Mạng của ngươi đáng tin như thế nào?

Ầm!

Trong thoáng chốc thân hình của Quang Minh Thánh Đế biến mất, khi hiện ra đã là ngay trước mặt của Lãng Tử Tướng Quân, một kiếm bổ xuống. Lãng Tử tướng quân vội vã đưa kiếm lên đỡ lại. Chỉ nghe chấn động một tiếng, kiếm của Lãng Tử tướng quân bị đánh bay, người lùi về sau, ôm lấy cánh tay của mình.

Có thể nói Lãng Tử tướng quân là tuyệt thế thiên tài.

Nhưng Quang Minh Thánh Đế chính là anh hùng được thần linh lựa chọn, một người phàm như hắn lấy gì để so sánh.

Quang Minh Thánh Đế tức giận tiến lên phía trước kiếm dí lên cổ của Lãng Tử tướng quân:

- Năng lực này của ngươi sẽ không thể bảo vệ nàng! Ngươi đưa nàng trở về không khác nào là đẩy nàng vào chỗ chết! Ta sẽ không để cho ngươi đi! Đừng ép ta phải ra tay...!

Lãng Tử tướng quân nhìn lưỡi kiếm sắc lạnh kề vào cổ mình, ngược lại không hề sợ hãi:

- Bệ hạ! Mạng của ta là do ngài cứu về! Nếu ngài muốn lấy lại xin cứ việc ra tay!

Dừng một chút, Lãng Tử giống như có thể nhìn thấu tâm gan của Quang Minh Thánh Đế mà cười khổ nói:

- Chỉ là ta không hiểu, mạt tướng đưa công chúa trở về cứu quốc gia của mình vì sao bệ hạ lại tận tình phản đối như vậy! Bệ hạ lẽ nào đã yêu công chúa của chúng ta?

Quang Minh Thánh Đế khẽ run rẩy, nghiêng đầu nhìn hắn:

- Ngươi... Không yêu nàng sao?

Lãng Tử tướng quân giống như bị bất ngờ bởi câu hỏi này. Hắn đưa tay lên sờ vào vết sẹo dài trên khuôn mặt của mình. Hắn vốn là một đại tướng quân anh tuấn văn võ song toàn, có điều vì quốc gia mình chinh chiến, thân thể bị đâm chém đã tràn đầy thương tích, cả khuôn mặt cũng đã bị hủy dung với vết sẹo dài trở nên xấu xí, dữ tợn. Hắn nhìn Quang Minh Thánh Đế được người đời ca tụng là thiên hạ anh hùng trước mặt, toàn thân tỏa ra ánh sáng được thần linh chúc phúc giống như ở trên cao vời vợi nhìn xuống một phàm nhân như hắn.

Thậm chí...mạng của hắn cũng là do người trước mặt cứu về...

Hắn... Lấy cái gì để so sánh...?

Giọng nói của hắn nhẹ nhàng vang lên:

- Điện hạ, ta cùng tiểu công chúa lớn lên từ nhỏ là thanh mai, trúc mã. Ta chưa từng nghĩ đến việc này. Khi quốc gia của ta lâm nguy, ta một lòng chiến đấu vì đất nước, thân thể của ta nếu không phải do ngài cứu về hẳn đã là một xác chết thối rữa nơi xa trường. Hiện tại ta đã không còn là một tướng quân anh tuấn được mọi người ngưỡng vọng nữa, thiết giáp trọng binh nổi tiếng đại lục dưới trướng của ta đã bị ma quỷ quân đoàn của Tà Vương tiêu diệt toàn bộ, đất nước của ta hiện tại là một mảnh hoang tàn, loạn lạc. Ngài hỏi ta có yêu nàng không? Ta...

Ta... Không yêu nàng!

...