Xuyên Nhanh: Pháo Hôi Xinh Đẹp Cứu Điên Phê Vai Ác

Chương 9


Anh ta không ngờ rằng Úc Chu trông dễ bắt nạt như vậy, lại có tính tình không phù hợp với vẻ ngoài của mình.

“Bạn đồng học,” Hứa An muốn nhấc ô lên và nói chuyện vui vẻ với Úc Chu, để thể hiện tính cách cởi mở và tư duy rộng lớn của mình trước mặt Hạ Thừa Dã, “Chúng ta đều đang học tại Đại học Q——”

Hắn còn chưa dứt lời, đã vừa khéo nhìn thấy Úc Chu đang lén thu lại tai.

Là một con người thuần túy, đây thực sự là lần đầu tiên Hứa An nhìn thấy một nhân thú có tính đặc thù động vật trong hiện thực.

Thỏ tai cụp rất dễ thương, cũng rất vô hại.

Hứa An bỗng dung cảm thấy buồn nôn vô cớ.

Ngay cả lớp ngụy trang cũng gần như sắp sụp đổ.

Anh ta cố gắng nuốt xuống những lời lẽ chửi rủa đang dâng lên trong cổ họng, lại nở nụ cười hiền lành: “Hiệu trưởng Hứa không làm tổn thương cậu, vậy tại sao cậu nhất định phải gây khó dễ?”

Hạ Thừa Dã hận bản thân mình không có thêm một bàn tay để có thể kéo mũ cho thiếu niên trong l*иg ngực, che đi đôi tai thỏ xinh đẹp của anh.

Không muốn cho người khác nhìn thấy.

Không ai được nhìn thấy ngoài hắn.

Hành vi của Hứa An khiến mọi người rất không hài lòng, Hạ Thừa Dã muốn gọi người động thủ.

Tuy nhiên, Úc Chu lại dùng tai thỏ cọ cọ người đàn ông, ngăn cản đối phương, sau đó quay đầu lại nhìn Hứa An.

Đôi mắt trong veo của anh cụp xuống, hốc mắt đỏ bừng, nước da trắng ngần khiến anh càng trông giống một con búp bê sứ tinh xảo, quá đẹp để có thể là con người.

Đúng vậy... ngay từ đầu anh ấy đã không phải là một con người thuần tuý.

Hứa An đột nhiên cảm thấy bộ dáng bạch liên hoa mà chính bản thân mình tự hào cũng đang bị uy hϊếp.

"Cậu---" Giọng nói của Úc Chu không lớn, vì bị bệnh mà có chút nghẹn ngào, "Cậu có muốn thử cảm giác vô cớ bị đánh không?"

"Có cái gì khó hiểu đâu mà" Hứa An không nhịn được cười: "Làm sao hiệu trưởng có thể làm sai cái gì được, nhất định là do cậu làm ra..."

Ngoài miệng nói như vậy, nhưng những gì cậu ta đang nghĩ trong lòng còn bẩn thỉu hơn nhiều.

--- Mày không sai, làm sao một nhân thú có thể khiến những con người thuần tuý hiếm có như chúng tao gai mắt?

Úc Chu yên lặng nhìn Hứa An hai giây rồi quay đầu lại.

Không bận tâm nữa.

Vốn dĩ muốn nói hai câu, nhưng lại phát hiện mình không thể nói lý với người bị bại não. Nếu Nhà thờ Đức Bà Paris có thiếu người rung chuông, Hứa An nên đi phỏng vấn.

Vẫn là phải cáo trạng với con sói độc ác.

“Hạ Thừa Dã,” Úc Chu rầu rĩ nói, “Ta không làm gì cả, bọn họ đều nhắm vào ta.”

Mau mau giúp thức ăn dự trữ của anh đi.

Nói xong, anh dường như thực sự cạn kiệt sức lực, dựa vào trong l*иg ngực của đối phương, hơi thở trở nên nhẹ nhàng hơn rất nhiều, những ngón tay trắng nõn thanh tú co lại như bàn chân thỏ.

Khiến người ta không khỏi mềm lòng.

Hạ Thừa Dã nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc mềm mại của thiếu niên, giây tiếp theo nhìn Hứa An, vẻ dịu dàng ban đầu đã không còn nữa.

Đôi mắt của hắn dường như đã biến thành con ngươi thẳng đứng của sói, trầm mặc trong bóng tối nhưng tràn ngập nguy hiểm.

“Em ấy không thích ngươi.” Hạ Thừa Dã lạnh lùng nói: “Cút.”

Vệ sĩ của nhà họ Hạ đã đứng một bên chờ, nếu con người thuần tuý này lại không vâng lời, họ sẽ không ngại kéo cậu ta sang một bên để giáo huấn một chút.

Mặc dù Hứa An suy tính rất nhiều, nhưng cậu ta chưa bao giờ trải qua tình huống khốn đốn như vậy, bị doạ đến có chút choáng váng, vừa bước đi đã trượt chân ngã xuống đất, khiến nước bắn tung tóe.