"Ăn xong thì lên giường nằm nghỉ tiếp nhé, hôm nay không được ra ngoài đâu. Đợi mẹ tan làm về sẽ nấu món ngon cho con ăn." Nghĩ đến việc Thẩm Tri Hạ mới hồi phục sau cơn bệnh, để cô nằm nghỉ thêm một ngày sẽ an toàn hơn.
Nếu cô lại đột nhiên sốt lên, chắc chắn hai "quái vật" mê con gái và mê em gái trong nhà sẽ phát điên lên mất.
"Không sao đâu mẹ, con đã khỏe hẳn rồi. Mẹ coi, bây giờ con đã no căng rồi, đã hồi phục sức lực, thậm chí có thể đánh bại cả một con bò luôn đấy!" Nói rồi Thẩm Tri Hạ còn giơ cánh tay gầy gò không một chút cơ bắp lên cho Ngũ Thu Lan xem.
"Mẹ à, lát nữa con sẽ ra chân núi sau nhà nhổ vài củ rau dại về, mệt rồi con sẽ về nhà nghỉ ngơi, nằm một ngày rồi con cũng sắp nằm liệt mất." Thẩm Tri Hạ nhẹ nhàng nắm lấy tay áo Ngũ Thu Lan, nũng nịu nói.
Ngũ Thu Lan nhìn con gái mình làm nũng như vậy, chỉ biết lắc đầu cười khẽ.
"Được rồi, nhưng đừng có đi quá xa nhé, mệt thì phải về nhà nghỉ ngay đấy."
"Vâng, con hiểu rồi."
Sau khi đem bát về bếp, rửa sạch, Thẩm Tri Hạ quay trở lại phòng của mình.
Đóng cửa phòng lại, cô lập tức bước vào không gian.
"Nguyên Bảo, ra đây nhanh lên!" Thẩm Tri Hạ lớn tiếng gọi Nguyên Bảo.
"Chủ nhân, chủ nhân, cô có thể nói nhỏ thôi không, suýt nữa làm em hồn xiêu phách lạc rồi, em nghe được mà, ư ư ư~"
Rốt cuộc là học ai mà trở thành một con quái vật ư ư ư vậy chứ?
"Được rồi, được rồi, lần sau tôi sẽ lưu ý."
"Nguyên Bảo à, tôi hỏi này, trồng trọt trong không gian cũng có thể dùng ý niệm không? Chẳng lẽ tôi phải tự tay làm hết sao?"
"Có thể chứ chủ nhân à. Mọi thứ trong không gian đều có thể điều khiển bằng ý niệm đấy, chị chỉ cần nghĩ trong đầu là được rồi."
Nghe xong lời Ngân Bảo, Thẩm Tri Hạ thở dài nhẹ nhõm.
Vậy thì tốt rồi~
Cô sợ phải tự tay làm hết, như vậy chẳng phải cô sẽ bị mệt chết sao.
Nếu thế thì ý nghĩa của không gian đối với cô chỉ còn là một kho đồ đơn thuần mà thôi.
"Vậy thì được rồi, chúng ta bắt đầu làm việc thôi~"
Thẩm Tri Hạ không hấp tấp bắt tay vào mà đã lên kế hoạch trong đầu những thứ cô cần lúc này.
Theo những gì mẹ nuôi viện trưởng đã kể trong truyện, vào thời đại này, nông thôn cơ bản tự cung tự cấp lương thực.
Muốn ăn thịt thì phải đợi đến giữa năm hoặc cuối năm mới có dịp gϊếŧ lợn mới có thịt ăn.
Thậm chí có những làng nghèo khó, chỉ đến cuối năm mới có một ít thịt, mà còn phải chia theo công lao lao động của từng nhà. Gia đình ít công lao thường chỉ được phần xương cạnh, thịt tồi tệ nhất.
Ngoài ra, muốn ăn thịt thì phải tự mình lên núi đi săn, may mắn mới bắt được một ít gà rừng, thỏ rừng.
Tuy nhiên, trừ những người thợ săn lâu năm có kinh nghiệm, người bình thường thường trở về tay không.
Dĩ nhiên, thịt cũng có thể mua ở cửa hàng bán lẻ nhà nước, nhưng người nông thôn rất hiếm khi có phiếu mua hàng, cho dù có thì họ cũng sẽ đổi lấy những phiếu quan trọng hơn như phiếu vải hay phiếu bông.
Dù sao ăn ít thịt cũng chẳng sao, nhưng không có quần áo mặc thì thật nguy hiểm tính mạng.
Còn có một cách nữa, đó là mua thịt đen đắt tiền trên chợ đen.
Nhưng vào thời đại này, chợ đen vẫn là nơi bị cấm, nếu xui xẻo bị bắt thì sẽ bị cáo buộc là đầu cơ tích trữ, trường hợp nghiêm trọng có thể bị tù tội.
Thôi bỏ đi, vẫn nên trồng lúa, lúa mì, trái cây và bông gòn trước đã.
Thịt thì để sau này lên núi dạo chơi rồi lấy ra cho gia đình ăn ngon hơn.
Phải tìm cách sử dụng những thứ trong không gian một cách hợp lý, nếu cứ lấy ra tùy tiện thì gia đình sẽ hoảng hồn mất.
Cô không muốn bị coi là quái vật, vẫn nên giữ thái độ kín đáo, âm thầm hơn.
Sau khi trồng xong các loại cây trồng chính, Thẩm Tri Hạ lại trồng thêm một số loại trái cây và dược liệu, vào thời đại này trái cây và dược liệu rất đắt giá, bán ra thị trường thì giá cả thật sự vô cùng cao.
Trái cây thì chỉ có người thành thị mới đủ khả năng mua một ít.
Bởi lẽ người nông thôn còn chưa đủ no thì đâu có tiền mà mua những thứ ngon miệng nhưng không đủ no đó.
Còn dược liệu thì càng hiếm hoi hơn, bởi đa số người dân đều không biết chữ, huống hồ là biết dược liệu trông như thế nào.
Thẩm Tri Hạ nghĩ rằng bán dược liệu là một phương án khả thi.