Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên
➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
"Ngươi mang ta từ địa lao ra, là có mục đích gì?"
Thiếu niên trầm lãnh như băng, nhưng ánh mắt lại mang theo tính xâm lược, phảng phất như muốn xé linh hồn Sơ Tranh ra.
Sơ Tranh hờ hững liếc hắn một cái: "Không có mục đích gì."
Chỉ là muốn làm một người tốt.
"Không có mục đích gì thì vì sao ngươi lại muốn cứu ta?" Cái này giống như một vấn đề đang tuần hoàn vô hạn.
"Bởi vì ngươi..." Phía sau sẽ tự động cách âm, Sơ Tranh dừng lại: "Trước đó ta đã từng nói qua, ngươi tin hay không thì tùy."
Ngữ khí của Sơ Tranh bình tĩnh như chẳng có vấn đề gì cả, làm thiếu niên sững sờ ngay tại chỗ.
Hắn nhìn Sơ Tranh đi xa, gió nhẹ lướt qua gò má, mang theo mùi thuốc nhàn nhạt, giống như trong khổ cực lại có chút đắng chát.
...
Lại ba ngày nữa trôi qua.
Vết thương trên người Ly Đường đã khép miệng, hắn đã có thể làm một vài động tác dùng sức.
Diệt ma đinh ở trong thân thể hắn nhiều năm như vậy, đã lâu lắm rồi hắn không có cảm giác nhẹ nhàng như lúc này, cơ thể thuộc về mình, không cần lo lắng khi dùng sức quá mạnh, sẽ ảnh hưởng đến diệt ma đinh trong cơ thể.
Ly Đường làm xong một loạt động tác, quay đầu nhìn về phía sân bên kia.
Cô uể oải nằm trên ghế trúc, quần áo rũ xuống rơi trên mặt đất, lay động theo ghế trúc, quét tới quét lui trên đất.
Ly Đường dời mắt đi, tiếp tục luyện tập.
Từ giờ trở đi, hắn nhất định phải mạnh lên.
Có lẽ do Sơ Tranh cho đủ linh thạch, Cốc chủ dù tính tình không tốt lắm, lại có chút cay nghiệt, cũng không đuổi bọn họ đi.
Thân thể Ly Đường càng ngày càng tốt.
Sơ Tranh cũng càng ngày càng lười.
Ban đêm rời đi cô ở chỗ nào, thì buổi sáng cô vẫn ở nguyên tại chỗ đó, không thấy cô đổi địa điểm.
Nhưng đối với Sơ Tranh mà nói, thời gian không phải nghĩ cách xài tiền thế nào rất tốt đẹp, phải hưởng thụ thật tốt, không thể bỏ qua.
Ánh trăng chiếu xuống sơn cốc, cả sơn cốc như được bao phủ lên một tầng lụa mỏng, mông lung không chân thực.
Ly Đường từ ngoài viện trở về, vừa liếc mắt đã thấy người nằm trên ghế trúc, ghế trúc đứng im bất động, người ở phía trên tựa hồ đã ngủ thϊếp đi.
Hắn trực tiếp đi vào phòng.
Ở trong phòng dạo quanh một lát, rồi cầm một tấm thảm nhung ra, đắp lên người Sơ Tranh.
"Chỉ để trả ơn ngươi đã cứu ta thôi!" Ly Đường nói thầm một tiếng, ánh mắt dừng lại trên người cô chốc lát, lại cấp tốc dời đi, quay người vào nhà.
Nửa đêm, Ly Đường nghe thấy bên ngoài có âm thanh.
Hắn lập tức đứng dậy đi ra ngoài, theo bản năng nhìn về chiếc ghế trúc bên kia.
Người trên ghế đang ôm lấy tấm thảm nhung ngồi dậy, ánh mắt nhìn về nơi âm thanh truyền đến ở xa xa, sau đó —— Lại nằm trở về.
Ghế trúc lắc lư, phát ra tiếng vang rất nhỏ.
"Có người đánh nhau." Ly Đường đi đến bên cạnh cô.
"Ừ." Đâu có chuyện gì liên quan tới ta, ngủ, ngủ! Ồn ào quá!
"Ngươi không đi xem?"
"Chúng ta chỉ là khách nhân." Có gì đáng xem, chưa thấy đánh nhau bao giờ à! Sơ Tranh giọng điệu thản nhiên: "Làm tốt bổn phận của một khách nhân đi."
"..." Ngươi thật là đúng bổn phận!
Thanh âm càng ngày càng to, rõ ràng là hướng về phía bên này của bọn họ.
Tiểu Trúc và Cốc chủ vội vàng từ viện của bọn họ đi qua, Ly Đường nhìn Sơ Tranh, mày nhíu lại, đi ra bên ngoài viện.
Cách đó không xa có một đoàn người đứng, nhóm tiểu đồng Bách Ứng cốc vây quanh Cốc chủ, đứng ở một bên khác.
"Người nào mà to gan như vậy, ban đêm lại dám xông vào Bách Ứng cốc!" Cốc chủ áp chế không nổi lửa giận, cơ hồ là đang rống lên.
"Cốc chủ, nghe nói ngài không tiếp khách, nên chỉ có thể đắc tội." Đối phương chắp tay, giọng điệu hơi gấp gáp: "Xin Cốc chủ thứ lỗi."
"Các ngươi muốn làm gì?" Cốc chủ hừ lạnh một tiếng.
"Xin Cốc chủ ra tay cứu người."
"Xông vào Bách Ứng cốc của ta, còn muốn ta cứu người?"
"Cốc chủ, tại hạ cũng là bất đắc dĩ, vì sốt ruột muốn cứu người nên có chút mạo phạm, xin Cốc chủ thứ lỗi."
"Bách Ứng cốc có quy củ của Bách Ứng cốc, năm nay số lượng người xem bệnh đã đủ." Cốc chủ rất bất mãn, đừng nói số lượng đã đầy, cho dù chưa đầy, lão cũng sẽ không cứu.
"Cốc chủ, xâm nhập vào cốc là tại hạ không đúng, Cốc chủ muốn trừng phạt thế nào tại hạ cũng xin nhận, nhưng xin Cốc chủ nhất định phải ra tay cứu giúp."
Ly Đường đang nhìn đến xuất thần, đột nhiên cảm giác bên cạnh có thêm một người.
Hắn ghé mắt nhìn qua, Sơ Tranh khoanh hai tay trước ngực, dựa vào cửa viện, lạnh lùng nhìn bên kia.
Không phải vừa rồi cô còn không có hứng thú sao? Sao lại ra đây rồi?
Cốc chủ của Bách Ứng cốc là một quái nhân, Sơ Tranh đập linh thạch làm lão phá lệ, nhưng đám người lúc này, chỉ hung hăng dán cái mác thầy thuốc nhân nghĩa lên người Cốc chủ, còn luôn miệng hứa hẹn nếu Cốc chủ cứu được người, thì nhất định sẽ hậu tạ.
Cứu như vậy không tốt đâu?
Cốc chủ làm sao mà chịu, đưa tay bấm niệm pháp quyết, không gian trống rỗng giữa bọn họ bỗng xuất hiện một mảnh rừng trúc, ngay sau đó đám người kia liền biến mất.
"Tức chết ta rồi!"
"Cốc chủ, trước đó chúng ta đã phá lệ, vì sao..." Tiểu Trúc có chút không hiểu.
"Hừ. Người kia là Ma tộc, bọn họ là Ma tộc sao?" Cốc chủ cưỡng từ đoạt lý: "Hàng năm trị liệu mười hai người, trước đó ta trị cũng không phải người, cho nên không tính là phá lệ, hiểu chưa?"
Tiểu Trúc liên tục gật đầu không ngừng, tỏ vẻ thụ giáo: "Hiểu... hiểu rõ."
Cốc chủ mang theo Tiểu Trúc rời đi, Sơ Tranh liếc sang Ly Đường: "Vừa rồi hắn mắng người không phải người."
Ly Đường: "..."
Hắn vỗn dĩ cũng không phải người, trong mắt bọn họ, hắn chính là quái vật.
Mặc dù đáy lòng rất rõ ràng, nhưng bị người ta nói ra như thế, vẫn rất khó chịu.
Quanh thân Ly Đường tỏa ra áp suất thấp, mặt mày âm trầm quay người đi vào.
...
"Cô nương, ngươi ở đây làm gì?" Tiểu Trúc nhìn Sơ Tranh đứng ngoài rừng trúc, tạo hình móp méo nửa canh giờ, thập phần khó hiểu.
"Những người tối qua ở trong kia à?" Sơ Tranh chỉ vào bên trong.
"Không có, bọn họ đã bị đuổi ra khỏi cốc." Tiểu Trúc cười giải thích.
"Ừ." Sơ Tranh trấn định nghiêm túc gật đầu.
Sau đó Tiểu Trúc nhìn thấy Sơ Tranh quay người, bước chân như gió biến mất ở trước mắt.
Tiểu Trúc gãi gãi đầu, cho nên nàng đứng ở chỗ này lâu như vậy làm gì?
Từ miệng đám tiểu đồng còn lại trong cốc, Sơ Tranh mới biết đám người kia không hề rời đi, dừng lại ở bên ngoài cốc, nghe nói có một người đã quỳ một ngày một đêm, cầu xin Cốc chủ cứu người.
Người bọn họ muốn cứu là một cô nương, tên gọi Tống Phong Lan.
Cái tên này đối với nguyên chủ mà nói, phải gọi là hết sức quen thuộc —— người trong lòng Lâm Thần.
Người chiếm cứ thân thể của nguyên chủ, ngay cả tàn hồn cuối cùng của nàng cũng trở thành vũ khí của Tống Phong Lan.
Đêm hôm đó quả nhiên cô nghe không lầm, Lâm Thần còn sống... Nhưng kịch bản hình như có chút lệch lạc, lúc này Tống Phong Lan vừa bị thương, đến cầu xin Cốc chủ Bách Ứng cốc trị liệu.
Nhưng thời điểm nguyên chủ gặp phải Lâm Thần, thì Tống Phong Lan đã từng đến Bách Ứng cốc.
Cho nên, Lâm Thần biết được biện pháp để Tống Phong Lan dùng thân thể của nguyên chủ, có lẽ chính là từ Bách Ứng cốc mà ra.
Sơ Tranh không hoài nghi chút nào việc Cốc chủ Bách Ứng cốc sẽ nói cho Lâm Thần biết chuyện này, vị Cốc chủ này nhìn cũng không giống như người chính nghĩa lẫm liệt, không phải người tộc ta không cứu.
"Ôi..."
Tiểu Trúc chạy nhanh, đυ.ng vào người Sơ Tranh.
Sơ Tranh dùng tay đỡ vai hắn, Tiểu Trúc chắp tay xoay người: "Cô nương tốt."
"Ngươi xuất cốc?"
"Cốc chủ bảo ta đi mời người bên ngoài cốc vào." Tiểu Trúc nói.
"Hắn muốn cứu người?"
"Ta không biết."Tiểu Trúc khó xử, hắn chỉ nghe Cốc chủ phân phó, Cốc chủ nghĩ như thế nào, bọn họ không có cách nào phỏng đoán được.
Có lẽ một giây trước còn muốn cứu ngươi, một giây sau liền không muốn cứu nữa.
"Ngươi chờ chút đi, ta đi gặp Cốc chủ."
"A?"
Sơ Tranh nghiêm túc vỗ vỗ bả vai hắn: "Đợi ở chỗ này."
Tiểu Trúc sững sờ nhìn Sơ Tranh, quỷ thần xui khiến gật đầu.