Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên
➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
"Linh khí là ta mua." Sơ Tranh gật đầu, sau đó mặt không đổi sắc chỉ vào tên trộm: "Nhưng thanh linh khí này đã bị hắn trộm đi."
Sắc mặt tên trộm đại biến, kêu to lên: "Ta không có, nàng nói lung tung, chính là nàng gϊếŧ Tống công tử."
"Nói là ta gϊếŧ, có chứng cứ không?"
"Thanh linh khí này chính là chứng cứ!" Tên trộm rống to.
"Bị ngươi trộm."
"Ta không có!" Tên trộm phản bác, oán độc trừng mắt nhìn Sơ Tranh: "Ta không trộm, nàng đang nói láo, nàng nói láo, nàng mới là hung thủ!"
Người nhà họ Tống nhìn Sơ Tranh, lại nhìn tên trộm, đột nhiên không biết nên tin tưởng ai, đến cùng là ai gϊếŧ công tử của bọn họ?
Sơ Tranh một mực chắc chắn linh khí của mình bị trộm, Tống công tử chết không có quan hệ gì với cô.
Biểu hiện của cô trấn định lại thong dong, hoàn toàn không có bối rối và khẩn trương của một hung thủ.
Ngược lại tên trộm lớn tiếng kêu la, nhìn càng đáng nghi hơn.
Người nhà họ Tống có chút lưỡng lự, cuối cùng quyết định mang cả Sơ Tranh và tên trộm về, bất kể là ai, chắc chắn có một người là hung thủ.
"Cô nương, xin đắc tội, mời ngươi theo chúng ta hồi phủ, nếu như không phải ngươi làm, chúng ta sẽ nhận lỗi với ngươi."
"Không rảnh." Sơ Tranh lui trở về phòng, muốn đóng cửa.
Người đang nói chuyện kia nhướng mày, tiến lên một bước, chống cửa: "Cô nương, nếu ngươi muốn rửa sạch hiềm nghi, tốt nhất nên cùng chúng ta hồi phủ."
Sơ Tranh mặt không cảm xúc phản bác: "Các ngươi chỉ dựa vào một câu, liền hoài nghi ta, có phải ta cũng có thể dựa một câu, nói ngươi là hung thủ, ngươi lại vừa ăn cướp vừa la làng không?"
Người kia: "..."
Người kia còn chưa nghĩ ra nên nói gì, Sơ Tranh đột nhiên động thủ, một cước đạp bay hắn ra ngoài.
Người kia bay thẳng ra ngoài, đυ.ng gãy lan can hành lang, rớt xuống dưới lầu khách điếm.
Sơ Tranh nhìn những người nhà họ Tống còn đang khϊếp sợ, mặt lạnh lùng buông một câu: "Ta đã nói, không phải ta, nếu còn dám tới chỗ này, ta gϊếŧ chết các ngươi."
Phanh ——
Cửa phòng bị đóng lại, người dẫn đầu đã bị đạp bay, bọn họ cũng không dám tiến lên, đi xuống lầu tìm người dẫn đầu.
Người dẫn đầu lúc này đang điên cuồng thổ huyết, đám người càng khϊếp sợ hơn, cô nương kia nhìn giống như tùy tiện đạp một cước, sao lại thổ huyết rồi?
Người dẫn đầu xanh mặt, phân phó bọn họ: "Phái người trông coi chỗ này, mang người này về trước đi."
"Không phải ta làm, các ngươi bắt ta làm gì, là nàng, là nữ nhân kia làm!" Tên trộm giằng co.
Lúc bọn họ phát hiện ra Tống công tử, thì vừa vặn bắt được tên này đang lén lén lút lút ở gần đó, nhưng sau đó, tên này nói hắn đã từng nhìn thấy thanh hung khí kia, là của một nữ nhân.
Nên bọn họ mới tìm tới chỗ này.
Công tử Tống gia chết rồi, đây chính là một sự kiện lớn, ngày thứ hai chuyện này đã truyền đi nhốn nháo khắp nơi, không ít người vỗ tay khen hay.
Tống công tử chính là ác bá của Thượng Ninh Thành, trắng trợn cướp đoạt dân nữ, gϊếŧ người trước mặt mọi người, ỷ vào Tống gia nên không có gì hắn không làm.
Ở địa lao không có đầu mối gì, bọn họ thậm chí còn không biết tại sao Tống công tử lại xuất hiện ở đó, chỉ có thể kết luận là hung thủ mang Tống công tử đến.
Xế chiều hôm đó, thì có người xuất hiện, nói từng nhìn thấy có người lén lén lút lút đi theo sau Tống công tử, hơn nữa người kia còn trực tiếp chỉ vào tên trộm.
Tống gia điều tra được tên trộm đang cần rất nhiều linh thạch, để trả tiền đánh bạc hắn nợ, hắn có động cơ gây án.
Cũng có người nói từng trông thấy Sơ Tranh và Tống công tử nói chuyện, nhưng sau khi Sơ Tranh và Tống công tử tách ra, thì cô trực tiếp trở về khách điếm.
Chưởng quầy và tiểu nhị khách điếm đều có thể làm chứng, cô luôn ở trong khách điếm, chưa từng đi ra ngoài.
Mặc dù Tống gia cảm thấy hiềm nghi của Sơ Tranh rất lớn, nhưng cô có người làm chứng, hơn nữa còn có thực lực, nên Tống gia không dám tùy tiện làm gì.
Cuối cùng chuyện này là tên trộm kia cõng nồi, trở thành hung thủ gϊếŧ Tống công tử.
Tống gia.
"Gia chủ, nữ nhân kia có hiềm nghi lớn hơn..."
Tống gia chủ trầm mặt, thiết hạch đào trong tay phát ra tiếng vang loảng xoảng: "Tống Ly ở trong tay nàng ta."
"Cái gì?" Người kia kinh ngạc: "Biểu thiếu gia?
Hắn... Hắn không phải đã chết sao?"
Năm đó hắn đã tận mắt nhìn thấy! Quái vật nửa người nửa ma kia...
Tống gia chủ cũng không ý định nói, vì sao Ly Đường còn sống: "Cái tên con hoang kia ở trong tay nàng ta, nếu nàng ta nói ra chuyện này, Tống gia cấu kết với Ma tộc, chúng ta sẽ trở thành mục tiêu công kích."
Người kia tiêu hóa một hồi: "Gia chủ, có phải người nghĩ quá nghiêm trọng rồi hay không? Lời nàng ta nói cũng không nhất định có người tin."
Tống gia chủ: "Tống gia là cây to đón gió, bất kể có phải là sự thật hay không, chắc chắn sẽ có người mượn cơ hội phát tác."
Sắc mặt người kia hơi thay đổi, hiện tại nhìn giống như Tống gia cầm đầu ở Thượng Ninh Thành, nhưng có không biết bao nhiêu người vụиɠ ŧяộʍ muốn kéo bọn họ xuống đài.
Nếu như bị đào lên có quan hệ không minh bạch với Ma tộc, cho dù Tống gia bọn họ thật sự trong sạch, thì cũng sẽ bị người lợi dụng, lâm vào cảnh vạn kiếp bất phục.
"Gia chủ, chuyện này..."
"Nếu nàng ta có ý đồ, chắc chắn sẽ liên hệ với chúng ta." Tống gia chủ nói: "Trước tiên phái người quan sát động tĩnh của nàng, nếu như có cơ hội..."
Tống gia chủ đưa cho hắn một ánh mắt "ngươi hiểu mà".
Người kia hiểu rõ làm động tác cắt cổ.
Tống gia chủ căn dặn: "Nếu không nắm chắc mười phần, thì không được động thủ."
"Dạ." Người kia đáp ứng: "Đúng rồi gia chủ, ít ngày nữa đại tiểu thư sẽ trở về."
Sắc mặt Tống gia chủ hòa hoãn mấy phần: "Tử Vân tông ba năm tuyển tân đệ tử một lần, lần này Lan Nhi trở về, hẳn là vì chuyện này, bảo các huynh đệ Tống gia chuẩn bị cẩn thận."
"Dạ."
...
Khách điếm.
Ly Đường dựa vào đầu giường, nhìn tay Sơ Tranh múc cháo.
"Ngươi cảm thấy bọn họ tin sao?" Đây là lần đầu tiên Ly Đường chủ động nói chuyện trong mấy ngày này.
"Cái gì?"
"Chuyện hắn không phải do ngươi gϊếŧ."
"Ta nói không phải thì là không phải." Sơ Tranh đưa thìa cháo đến bên miệng hắn, Ly Đường hơi hé miệng.
"Tống gia cũng không nói chuyện chứng cứ."
"Bọn họ không dám động thủ với ta."
"Vì sao?"
Sơ Tranh một mặt nghiêm túc: "Đánh không thắng ta."
"..." Ly Đường nhìn Sơ Tranh thu thập bát đũa, hắn hơi há miệng ra, muốn nói lại thôi.
"Muốn nói gì thì nói đi."
"..." Ly Đường bị phát giác, dứt khoát mở miệng: "Ngươi là Ma tộc?"
"Đúng không."
"..." Phải là phải, không phải là không phải, đúng không là có ý gì?
"Ma tộc bị phong ấn ở Ma thành dưới mặt đất, tại sao ngươi ra được?"
"Phụ thân ngươi ra thế nào, thì ta ra thế ấy."
Ly Đường nhíu mày, giọng điệu có chút có biến hóa: "Ngươi biết phụ thân ta?"
Mẫu thân hắn rất ít khi nhắc đến phụ thân, nhưng hắn biết, mẫu thân rất yêu phụ thân hắn, nàng tuyệt đối không hối hận.
Mẫu thân từng nói, phụ thân hắn không phải cố ý vứt bỏ bọn họ, y có nỗi khổ tâm.
Nếu có cơ hội...
"Không biết." Sơ Tranh nói.
"Vậy tại sao ngươi lại cứu ta?"
Sơ Tranh hơi nắm chặt tay, nghiêm túc như đang tuyên thệ: "Gặp chuyện bất bình, rút đao tương trợ, làm một người tốt."
Phải nghiêm túc làm một người tốt, bằng không thì sẽ chết...
Không phải, là kéo ngược lại, không thể kéo ngược lại!
Kiên quyết không!
"..."
Người này không có bệnh chứ?
Nếu như lời này từ một tu sĩ nhân loại nói ra, hắn có thể sẽ tin.
Nhưng cô là một Ma tộc, mà lại nói mình phải làm một người tốt, thế thì người tốt trên thế giới này đều chết hết rồi sao?
Hơn nữa, trước đó, phương thức đối đãi của cô, nhìn thế nào cũng cảm thấy cô đang cố ý chỉnh hắn, có chỗ nào giống người tốt đâu?
Nữ nhân này thật là kỳ quái...