Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên
➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
Sơ Tranh chờ Tô Tửu tắm rửa xong mới đi tắm, lúc ở biệt thự, Tô Tửu lấy đủ loại lý do để bò lên giường cô, cho nên Sơ Tranh đã thành thói quen, lúc đi ra trực tiếp nằm xuống bên cạnh hắn.
Tô Tửu sờ soạng dịch qua, làn da lạnh buốt dán lên thân thể cô, Sơ Tranh quay đầu, kéo chăn ra nhìn thoáng qua: "Quần áo của cậu đâu?"
"Ướt." Tô Tửu vô tội chớp mắt: "Muốn tôi mặc vào sao?"
Quần áo Tô Tửu để bên cạnh, Sơ Tranh lấy tay sờ một chút, quả nhiên là hơi ẩm ướt, ngay cả áo choàng tắm cũng đều ẩm ướt.
Hắn đến cùng đã làm gì trong phòng tắm?
Sơ Tranh sờ lên trán hắn: "Sao lại lạnh thế này?"
Tô Tửu mờ mịt lắc đầu: "Không biết."
Sơ Tranh chỉnh nhiệt độ cao lên một chút, Tô Tửu yên tâm thoải mái ôm cô, không chút nào cảm thấy mình cố ý làm ướt quần áo, cộng thêm tắm nước lạnh là có lỗi.
Nếu hắn không làm gì...
Đời này muốn thật sự cùng cô giao hòa là chuyện không có khả năng.
Cho nên hắn chỉ có thể chủ động hơn.
Ánh sáng trong phòng tối xuống, dường như chỉ có tiếng hít thở rất nhỏ của hai người.
"Sơ Tranh."
Tô Tửu đột nhiên gọi cô.
"Ừ." Sơ Tranh hiển nhiên cũng không ngủ, ngón tay nhẹ nhàng nắm lấy lọn tóc mềm mại của hắn.
"Anh thích em." Tô Tửu ngẩng đầu, nướng theo ánh sáng yếu ớt nhìn cô: "Chúng ta có thể hẹn hò được không?"
Không thể.
【 Tiểu tỷ tỷ, tìm hiểu một chút về kéo ngược lại nha! 】
"Có thể." Hẹn hò tính là cái gì! Có thể!
Tô Tửu đầu tiên là sững sờ, sau đó điên cuồng vui mừng: "Em cũng thích anh sao?"
"Không."
"..." Tô Tửu vừa hưng phấn xong thì không khác nào bị người ta giội cho một thùng nước đá, tứ chi đều cứng ngắc: "Vậy em... tại sao lại đồng ý?"
"Anh muốn." Cho nên đáp ứng anh, vì thẻ người tốt mà cố gắng!
Tô Tửu trầm mặc một hồi: "Sau này em sẽ thích anh chứ?"
Sơ Tranh hơi há miệng ra, mười mấy giây sau mới thản nhiên nói: "Không biết."
Tô Tửu dùng sức cắn môi dưới, cô ấy đã đồng ý hẹn hò với mày, không phải sao? Mày không thể muốn nhiều hơn nữa... Tô Tửu, mày phải khống chế chính mình.
"Em thử thích anh một chút có được không?" Tô Tửu ôm cổ cô, yếu ớt nói: "Anh sẽ rất ngoan."
Sơ Tranh: "..."
Trong căn phòng lâm vào tĩnh mịch.
Ánh mắt Sơ Tranh rơi vào bóng tối hư không, mờ mịt nghĩ, thích... Là thế nào? Cô chưa từng học qua cái này, có giáo trình không?
Thật lâu sau, Sơ Tranh kéo cánh tay đang vòng quanh cổ mình của hắn xuống, sờ trên đầu hắn một chút: "Ngủ đi."
"Hôn anh một cái."
"Em ngủ ghế sô pha." Sơ Tranh đứng dậy.
"Không hôn nữa." Tô Tửu vội vàng kéo cô lại: "Anh ngủ."
Nhưng lúc Sơ Tranh nằm trở về, Tô Tửu vẫn nhanh chóng hôn lên khóe miệng cô một cái: "Chúng ta bây giờ đang hẹn hò, hôn là chuyện rất bình thường, em không thể cự tuyệt anh, anh sẽ rất khổ sở."
Tô Tửu thở phì phò ôm cô.
"Vậy chia tay."
"..."
Không hôn thì không hôn!
...
"Một diễn viên họ Liễu nào đó, đã tử vong vào bốn giờ rạng sáng nay, nghi ngờ cùng tội phạm gϊếŧ người đang lẩn trốn xảy ra xung đột, còn vấn đề hai bên vì sao lại có liên hệ, hiện tại vẫn đang điều tra..."
Tô Tửu dụi dụi mắt ngồi xuống, trên TV đang phát tin tức, cảnh tượng chính là ở nhà kho đường Sơn Hải.
Chỗ đó có cảnh sát ra ra vào vào, hiện trường có chút hỗn loạn.
Tô Tửu trố mắt xem hết toàn bộ tin tức, chết rồi?
Liễu Mạn Mạn chết rồi, bọn bắt cóc chết mất hai người... Những người còn lại đều đã chạy trốn.
Sơ Tranh không ở trong phòng, Tô Tửu chỉ tìm được quần áo sạch sẽ và giày, hắn lấy điện thoại ra gọi cho Sơ Tranh, người nghe là nhân viên công tác đoàn phim, nói cô đang quay phim, tạm thời không thể nghe máy được.
Tô Tửu thay quần áo xong, trực tiếp đi đến đoàn phim tìm cô.
Sơ Tranh vừa quay xong, cầm điện thoại di động lên, màn hình đang dừng lại ở giao diện trò chuyện, dường như đang chuẩn bị gọi lại cho hắn.
"Bảo bối."
Ngón tay Sơ Tranh hơi run rẩy, mặt không cảm xúc nhìn về phía Tô Tửu: "Anh gọi em là gì?" Đây là xưng hô quái quỷ gì? Người trong thành phố đều đáng sợ như vậy sao?
"Bảo bối a." Tô Tửu đáp một chút, lập tức nói sang chuyện khác: "Em đã thấy tin tức chưa? Liễu Mạn Mạn chết rồi, sao cô ta lại chết... bảo bối em..."
Chết thì chết, nếu không còn có phiền phức, chết vừa hay hợp ý cô.
Từ từ...
Sơ Tranh: "Em cái gì?"
Tô Tửu kéo cô sangbên cạnh, lộ vẻ lo lắng: "Cảnh sát có thể hoài nghi em không?"
"Có quan hệ gì với em?" Sơ Tranh không hiểu.
"Đêm qua..." Cô cho bọn bắt cóc lừa Liễu Mạn Mạn đến, chẳng lẽ không phải cô sai bọn bắt cóc kia làm?
"Em chỉ nói bọn chúng giáo huấn cô ta một chút, còn ncô ta chết như thế nào, thì có quan hệ gì với em."
Cô thật sự là muốn làm rơi Liễu Mạn Mạn, nhưng Vương Giả hung hăng thét lên, che chắn nó còn mạnh mẽ phá tan, nói cái gì cơ chế khẩn cấp, nó có quyền uốn nắn cô khi có khả năng dẫn đến nhiệm vụ thất bại, dẫn đến hành vi kéo ngược lại.
Sơ Tranh biểu thị: "???"
Con chó đần độn này còn có thể cưỡng ép phá tan che đậy!
Vậy che đậy còn làm được cái gì nữa!?
Lừa gạt cô à?
Tâm tình Vương Giả lúc đó đại khái rất phức tạp, trọng điểm là cái này sao? Là cái này sao?
Nhưng Vương Giả rất nhanh liền bình tĩnh giải thích, cơ chế khẩn cấp này mỗi vị diện chỉ có thể dùng nhiều nhất ba lần.
Tô Tửu: "Thật sao?"
"Ừ."
Nỗi lo lắng trong lòng Tô Tửu đã được bỏ xuống: "Không sao là tốt rồi... Bảo bối, trưa nay cùng nhau ăn cơm?"
"Cơm hộp?"
Tô Tửu: "..." Trước kia em còn mang anh đi ăn ở khách sạn năm sao, bây giờ lại bảo anh ăn cơm hộp? Hẹn hò rồi là không coi trọng nữa à?!
"Ừ, được." Tô Tửu ngoan ngoãn đồng ý.
"Đừng gọi em là bảo bối." Cứ như cô còn chưa cai sữa, ảnh hưởng đến hình tượng của cô.
"Được rồi bảo bối."
"..."
Nhân viên công tác nào đó đi ngang qua: "..." Mù mắt rồi, quá mẹ nó ngược cẩu.
Bởi vì có truyền thông lộ ra ánh sáng vụ án Liễu Mạn Mạn bị gϊếŧ, nên cấp trên không ngừng đốc thúc người thăm dò hiện trường, điều tra tìm kiếm manh mối.
Cuối cùng xác định được Liễu Mạn Mạn liên hệ với những tội phạm gϊếŧ người kia trước, còn muốn làm gì bọn họ tạm thời không biết.
Nhưng căn cứ vào hiện trường, có thể nhận ra là hai bên xảy ra xung đột, Liễu Mạn Mạn bị đâm ba dao, một dao đâm vào chỗ hiễm, mặt khác, hai tội phạm gϊếŧ người kia cũng có vết dao tương tự, nhưng có một người là vì ngã sấp xuống, đập vào gáy nên mới mất mạng.
Cho nên đây cũng là kết quả sau xung đột.
Về phần những người đang trốn, bọn họ cũng sẽ sớm bắt về quy án.
Dấu vết Sơ Tranh dẫn vệ sĩ đến đã được xử lý sạch sẽ.
【 Tiểu tỷ tỷ, có phải cô cõng sau lưng ta làm chuyện gì không? 】 Vương Giả rất hoài nghi, sau khi nó sử dụng cơ chế khẩn cấp, sẽ có mười hai giờ ngủ đông.
Trong thời gian này cô làm cái gì, nó cũng không biết được.
Điều này tuyệt đối không thể nói cho cô biết!
"Không có."
【...】 Vương Giả không tin lắm, cô chững chạc đàng hoàng phủ nhận những chuyện mình đã từng làm, cũng không phải lần đầu tiên, hoàn toàn không có độ tin cậy.
"Mi nghi ngờ ta?" Chuyện này thật sự không có quan hệ gì với cô! Cô là loại người này sao? Thật sao? Cô không phải!
【...】 Cô có đáng bị hoài nghi hay không, trong lòng cô còn không tự rõ ràng sao? 【 Tiểu tỷ tỷ, ta chỉ lo lắng cô phá hư nhiệm vụ, cô cũng không muốn kéo ngược lại đúng không? 】
"Nếu như là ta làm, vậy bây giờ phải kéo ngược lại rồi." Sơ Tranh bình tĩnh nói: "Bây giờ đã kéo ngược lại rồi sao?"
Con chó đần độn này thế nhưng lại hoài nghi cô! Người và chó... Không phải, sự tín nhiệm giữa người và hệ thống ở đâu? Thích ăn đòn à!
【...】 Tiểu tỷ tỷ thật đáng sợ!
Vương Giả biểu thị cần offline để bình tĩnh lại.